Wednesday, August 29, 2012

Great wolf lodge (tt)

Cái cảm giác trượt từ trên cao xuống thật kinh khủng, hết lượn sang trái, lại trượt sang phả. Tôi hoàn toàn không thể khống chế gì được. Ngay lúc đó chỉ mong muốn xuống đến chân cầu thật nhanh :D. Sợ thật đấy. Cứ như đi tàu lượn siêu tốc. Lúc lên trên cao thì thấy chầm chậm thật chán, nhưng đến lúc xuống dốc hoặc lúc lộn vòng thì chỉ trông mau tới đích.
Amelie rủ tôi chơi cầu tuột loại dùng phao khi chúng tôi ra khu vực ngoài trời. 2 người sử dụng phao đôi để cùng trượt vì nó chưa đủ cao để chơi 1 mình. Sau một lúc xếp hàng thì cũng đến lượt mình. Lần này tôi thấy chẳng lo lắng gì, vì được ngồi trên phao, có tay vịn hẳn hoi. Dù vậy tôi cũng la hét ra trò lắm. Luôn luôn có 2 nhân viên, 1 ở trên đỉnh cầu tuột và 1 ở dưới chân để đảm bảo trong ống lúc nào cũng chỉ có 1 phao. Tức là lượt trước xuống đến chân thì lượt sau mới được xuất phát.
Sau khi ăn tối với bạn của mẹ chồng, chúng tôi trở về phòng. Mèo con ngủ ngon lành trên vai mẹ vì mệt. Tôi ẵm nàng về phòng với lỉnh kỉnh đồ trên tay. Một lúc sau bà dẫn tụi nhỏ trở lên phòng và thuyết phục tôi đưa tụi nó đi chơi điện tử, bà ở lại trông chừng Mèo. Tôi bảo bà nên đi vì bé Mèo sẽ thức dậy đòi bú nhưng bà than mệt nên tôi đành đi. Vừa đi xuống, chưa kịp chơi gì thì nhận được tin nhắn:" You're right. She's hungry". Tôi chỉ kịp bỏ tiền vào máy mua 1 chai nước nửa lit với giá 2.5$. Vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe tiếng nàng Mèo khóc um trời.
Sau khi Mèo ngủ thì tôi lùa tụi nhóc đi ngủ nốt để sáng dậy sớm chơi. Đang ngủ ngon lành thì nghe báo cháy vang dội. Vội vàng xốc nàng Mèo đang ngủ ngon lành lên vai, quơ ngay cái giỏ rồi chạy ra phòng ngoài, thấy mẹ chồng vừa mới ngóc đầu dậy, nhìn tới nhìn lui. Tôi bảo cháy, phải chạy xuống dưới sân. Bà đứng dậy... đi vào nhà vệ sinh. Tôi chẳng biết bà có định chạy xuống hay không mà tỉnh bơ như vậy. Mở cửa ra thì thấy dân tình đang lục tục đi xuống. Một lúc sau bà đi ra, mỗi người dựng đầu 1 đứa nhóc dậy. Tội nghiệp, 2 đứa đang ngủ ngon lành, báo cháy inh ỏi mà không hay biết gì, mở mắt ra ngơ ngác. Thằng nhóc thì mặc đúng có cái quần lót. Mẹ chồng đưa cho nó cái quần đùi bảo mặc vào, rồi bà cứ đi tới đi lui không biết để làm gì. Tôi thì nóng ruột chỉ muốn bỏ đi cho rồi. Sau một lúc thì bà cũng đã chịu dắt thằng nhóc đi ra, đóng cửa lại. Tôi, 1 tay ẵm Mèo, vai mang túi, tay kia dắt con bé đi thật nhanh xuống lầu. Cũng may là người ta đi có trật tự chứ không chen lấn, xô đẩy. Tôi cứ săm săm bước đi mà không để ý, lúc sau nhìn xuống thấy con bé đang run run. Hỏi sao thì nó bảo lạnh, nhưng tôi nghĩ chắc do nó sợ nên cảm thấy vậy, vì tôi thấy nóng kinh khủng.
Đến sân thì thấy người lúc nhúc rồi dù vẫn còn rất nhiều người đang đi xuống. Lúc đó là 1:10 sáng. Đứng chờ 1 lúc thì có người ra thông báo là không có gì nên mọi người lại lục tục kéo lên. Cũng may tôi chỉ ở tầng 4, chứ mà ở tầng thứ mười mấy thì thà ngủ dưới sân cho rồi.
Sáng mới hơn 7h thì bé Mèo đã thức bò lung tung rồi, làm mẹ nó phải thức theo. Được một lúc thì thằng anh cũng dậy. 2 người còn lại ngủ đến hơn 9h mới thức nên đến 10 giờ mới đi ăn sáng. Ăn xong lại nhào ra chơi tiếp. Lần này bé Mèo có vẻ hơi mệt nên nàng không chơi nhiệt tình như hôm qua mà cứ lởn vởn quanh chân mẹ. Nàng còn ngủ ngon lành trên vai mẹ khi đang chơi nữa chứ. Mẹ chồng lại y bổn cũ chạy tới chạy lui. Vì quy định của khách sạn là 11 giờ trả phòng, trong khi ăn sáng xong thì đã 11:15. Bà bảo xuống tắm 40 phút rồi lên trả phòng đi về. Ai ngờ vừa mới nhúng nước, bà đã thay đổi ý kiến, dọn đồ xuống hết, đến giờ thì chỉ trả phòng là xong. Đi một tí bà quay lại bảo đã trả phòng, đồ đạc cũng lên xe hết. Rồi bà ẵm bé Mèo để 3 đứa tung tăng đi chơi. Hôm đó dụ được thằng nhóc trượt cầu tuột lớn không phao. Mới đầu nó sợ, không dám đi. Thuyết phục 1 lúc, nó cũng liều. Vậy mà vừa trượt xuống tới chân, nó rủ trượt tiếp. Tôi từ chối vì nghĩ tới cảnh xếp hàng thì mất thời gian quá. Chơi thêm 1 lúc, ăn uống xong, khoảng 2:30 đi về. Lên xe ai cũng mệt mỏi ngủ gà ngủ gật (tất nhiên là ngoại trừ mẹ chồng vì bà phải lái xe).
Về nhà chồng hỏi lần sau đi nữa không, tôi thẳng thắn bảo không. Đi kiểu này giống hành xác hơn là đi chơi vì làm gì cũng gấp gấp, không có thời gian tận hưởng, vui chơi thỏa thích. Chả bõ công lái xe đi xa.

No comments:

Post a Comment