Wednesday, August 15, 2012

Linh tinh trong ngày



Sáng, đang mơ ngủ thì giật mình vì chàng... hôn tạm biệt trước khi đi làm hehe. Nhưng bị đánh thức kiểu đó cũng không có gì gọi là phiền lòng nhỉ? Mèo con đang ngủ tự nhiên thức dậy, bò lại gối đầu lên bụng mẹ ngủ tiếp. Yêu ghê!

Cho nàng ăn sáng xong thì ẵm nàng lên lầu cho nàng bò vòng vòng vận động tay chân. Amelie chạy lên hỏi:

- Will you stay in here?

- Yes, why?

- Nothing.

Rồi nghe nó chạy xuống thông báo cho thằng anh. Biết thế nào cũng có trò gì đó. Nhìn xuống thì thấy tụi nó đang lục lọi kiếm đồ ăn vặt. Thôi, nếu đói thì cứ ăn, chẳng hề gì. Sợ là sợ tụi nó bày biện lại mắc công ... bắt tụi nó dọn hehe. Mình chủ trương ai bày người đó dọn nên mình bắt tụi nó dọn để bớt bày. Thế thôi!

Một lát sau đi xuống thì thấy Amelie đang bắt ghế làm gì đó ở bồn nước. Hỏi nó làm gì thì nó ra vẻ rất hãnh diện bảo là đang rửa chén giúp mình. Trời ạ! Mình có nhờ đâu. Việc mình muốn nó làm thì nó không chịu làm, chỉ thích làm những việc nó thích. Mà cho nó làm một tí mình dọn lại còn mệt hơn. Lại gần nhìn thì thấy nó đã lấy dao cắt đít trái su hào từ đời nào. Bực rồi nhưng vẫn bảo:

- You can not eat this one. Stop messing with my food.

- I know.

Sau khi cắt thì nó biết là ăn không được nên để đó. Mình còn muốn la lắm, nhưng ráng kìm nén lại. Chỉ bắt nó lên lầu dọn đồ chơi của nó. Nó vừa hét lên (quên mất là gì rồi), mình liền bảo rất ư là nhẹ nhàng:

- You know, if you yell at me, you will loose something.

Vừa nghe xong là nó xìu xuống liền:

- oh, fine.

Con bé này nó biết mình nói là làm nên nghe thế là nó không dám lên giọng. Bởi nó bị mình quăng đồ chơi hết 1 lần rồi.

Sáng hôm đó, nó đòi ăn nguyên trái táo. Mình hỏi nó có ăn hết 1 trái không, nó bảo có. Loay hoay 1 lúc không thấy trái táo trên tay nó. Hỏi ra thì nó bảo quăng vào thùng rác rồi vì nó ăn không hết ( nó cạp khoảng gần nửa trái thôi). Mình bảo từ giờ không bao giờ cho nó ăn nguyên trái táo nữa. Nó cười và bảo "OK". Buổi trưa, từ trên lầu đi xuống thì thấy nó đang hì hục cắt trái táo (dùng dụng cụ cắt táo ấn xuống thì trái táo được cắt làm 8 miếng, chừa lại cái lõi) mà không được vì cứng quá. Mình bảo để mình cắt ra rồi đưa nó phân nửa, vì nó không thể ăn hết nguyên trái táo. Thế là nó khóc, hét om sòm lên. Mình bảo:
- You yell at me? I'll throw one of your toy away.

Mặt nó méo xệch, vẫn khóc, nhưng thôi la hét. Mình lấy 1 trong số đồ chơi của nó đem quăng (thật ra là đem cất đi, để vào thùng mai mốt đem tặng cho những tổ chức nhân đạo. Người ta sẽ đem cho những em bé trong trại trẻ mồ côi, hay những gia đình không có nhà cửa). Sau đó quay trở lại mình hỏi:

- Now, do you want half of the apple?

Nó đã thôi khóc nhưng mặt còn méo xẹo.

- Ố kề.

Sau đó mình bảo nếu nó có thể ăn hết phần táo đó thì mình sẽ cho nó thêm. Nó lại vui vẻ cười nói như chưa có gì.

Quả nhiên, nó chẳng thể ăn hết nửa quả táo mình đưa nói gì đến cả trái táo. Chỉ là nó muốn mình làm theo ý nó, còn mình thì lại không thích thói quen lãng phí của nó. Thế thôi!

Vài bữa sau nó hỏi:

- Which toy did you throw away?

- The pink horse.

- You know, it's my favorite toy. Will you give it back to me? (món nào cũng là đồ chơi yêu thích của nó hết :p)

- Nope. I threw it away because you yelled at me.

Nó không nói gì.

Có 1 lần, bà nội kêu 2 đứa dọn dẹp đồ chơi. Chẳng biết 2 đứa nói gì mà nghe con em mắng thằng anh như vầy:

- You're stupid.

Xui cho nó là lúc đó mình đang ngồi ở phòng kế bên nên nghe thấy. Mình can thiệp liền:

- Amelie, if you say that word again, I'll throw away 1 of your toy.

Hai đứa lại tiếp tục dọn dẹp, nhưng con em đang máu kiếm chuyện hay sau đó, nó cứ chọc tức thằng anh, nhưng thằng anh tỉnh bơ. Nó lại:

- ... stupid.

Mình bước ra cầm 1 món đồ chơi của nó đi xuống lầu. Nó khóc thảm thiết vì đó là món nó rất yêu thích. Mình bỏ món đó xuống, chụp cái khác định quăng đi. Nó khóc thảm thiết hơn.

- I'm sorry hu hu hu. I'm sorry.

Thấy thế mình cũng tội tội rồi nên bảo.

- I'm not the one you need to say sorry to.

Nó quay qua thằng anh luôn miệng:

- I'm sorry.

Bình thường khi nó nói xin lỗi thì chỉ nói cho có lệ rồi thôi. Nhưng lần này, vừa khóc vừa nói xin lỗi. Thằng anh chẳng thèm trả lời, nó lại nói xin lỗi cho đến khi thằng anh bảo:

- It's fine.

Mình trả lại cho nó và không quên đe là lần sau chửi anh nó như vậy nữa là mình quăng thiệt. ;)




À, mình lan man rồi. Quay lại chuyện ngày hôm nay. Sau khi tụi nhóc dọn dẹp phòng xong, mình cho tụi nó ăn trưa rồi tranh thủ nhồi bột nấu bánh canh ăn tiếp. Chàng đang đi làm tự nhiên gọi điện hỏi mẹ về chưa. Mình bảo chưa, có gì không thì chàng bảo sẽ gọi lại. Một lúc sau, mẹ chồng gọi điện hỏi Jagger (bạn thân của thằng nhóc) đến nhà chơi được không. Mình từ chối. Lý do:


- Thứ nhất: chẳng mấy khi 2 đứa nó chịu chơi hòa bình với nhau, nếu cho thằng nhóc kia đến thì thằng anh có bạn, con em sẽ ghen tỵ, thế nào nó cũng kiếm chuyện.

- Thứ hai: thằng nhóc Jagger có 2 đứa anh cùng tuổi (sinh 3 mà), nhưng nó thích chơi với thằng nhóc nhà này. Lúc trước thỉnh thoảng nó đòi qua đây chơi mà bé Mèo còn quá nhỏ cần ngủ nhiều mà tụi này chơi lúc nào cũng chạy rầm rầm, nên mình từ chối. Mình gợi ý tại sao không cho thằng nhóc này qua bên kia chơi, thì bị từ chối. Mình để ý thường là thằng kia qua đây chơi thì dễ chứ thằng nhóc nhà này qua đó chơi thì khó nên mình cũng không vui lắm hehe. Mình nghĩ nếu tụi nó muốn chơi với nhau thì đâu nhất thiết phải qua đây. Ở đây có con nhỏ, cần yên tĩnh. nên đó là lý do chính đáng. Thường thì nếu không có ai ở nhà mình sẽ từ chối vì nó qua chơi mình lại phải lo ăn, lo uống. Phiền phức lắm!

- Thứ 3: lý do này quan trọng nè. Mình vừa bắt tụi nó dọn phòng xong, bây giờ thằng kia qua lại bày ra chơi rồi để đó ra về. Mẹ chồng đi về mệt, nhìn thấy đồ chơi lại nổi quạu, giận dữ làm cả nhà mất đoàn kết.

Cho nên mất lòng trước được lòng sau. Khi mẹ chồng hỏi tại sao, mình chỉ trả lời có nhiều việc quá nên không muốn nó sang chơi.

Hai đứa này có 1 ngày chơi hòa bình, không cãi hay đánh nhau. Mình nghĩ mình đã làm đúng. Nhỉ!

Buổi chiều, hạ quyết tâm dành ra 10 phút tập thể dục. Cho nàng Mèo vào cũi của nàng. Nàng bò lòng vòng chơi với cuộn len (đúng là mèo :p), mình thì ngoáy mông, ngoáy bụng để giảm mỡ vòng 2 hehe. Tập gần xong, 2 đứa nhóc đi lên bắt gặp, con em cũng đứng ngoáy theo, còn thằng anh thì luôn miệng:

- Wow, you're good at it.

haha, tập thể dục mà cũng có người khen. Hãnh diện chưa? :p

No comments:

Post a Comment