Tuesday, September 20, 2016

20/9/2016

Năm cuối mẫu giáo, trường bắt đầu giới thiệu chữ cái cho học sinh. Mỗi tuần, cô giáo sẽ gởi về nhà cái túi giấy nhỏ có viết 1 chữ cái bên ngoài, để các bạn nhỏ tìm 1, 2 đồ vật bắt đầu bằng chữ đó bỏ vào trong. Tuần này là chữ B. Mẹ bảo:
- Bé Mèo tìm cái gì có chữ B bỏ vô đi con!
Đang cầm con gấu chơi, bạn chạy lại bỏ vô trong túi luôn. Xong, bạn chạy vô phòng kiếm cái gì đó. Mẹ hỏi: 
- Con kiếm cái gì vậy?
- Bé Mèo kiếm con chim. Bé Mèo mới thấy con angry bird mà đâu mất tiêu rồi.
- Vậy con kiếm cái khác đi!
- A, cái bong bóng của em (balloon).
Rồi đòi nhét cái bong bóng đầy hơi vào bao.
- Để mẹ kiếm cho con cái bong bóng chưa thổi cho dễ bỏ vô.
Nhưng kiếm không ra.
- Bé Mèo biết rồi! Con bumble bee.
- Ừ, con đi kiếm đi!
Lục lọi 1 lúc không ra. Bạn nảy ra sáng kiến:
- Để bé Mèo vẽ con ong lên giấy rồi mẹ cắt ra cho bé Mèo nha!
- Hay quá! Con vẽ đi!
Bạn hì hục vẽ 1 lúc cũng ra con ong. Tỉ mỉ đến nỗi không quên cái kim ngay đít nó :)). Mẹ cắt ra xong mới sực nhớ:
- Bé Mèo quên vẽ chân rồi!
- Con ong này đang bay nên không thấy chân. Khi nào nó đứng mới thấy chân.
Ờ, cũng có lý! :))
- Sao con không vẽ miệng cho nó? Không có miệng sao nó nói được?
- Nó không có nói đâu. Nó chỉ buzz buzz buzz thôi!
Bạn kiếm nhiều hơn yêu cầu rồi nhưng vẫn hào hứng tìm thêm con thỏ (bunny), cuốn sách (book), và chỉ dừng lại ở đó khi cái túi đã đầy.

Monday, September 19, 2016

19/9/2016

Sáng, chở 2 chị em đi học. Vừa tới trường là em đã nhăn nhó, rên rỉ. Tuần trước cũng vậy, em không khóc từ ngoài xe vào đến lớp nữa mà em chỉ khóc lúc mẹ đưa em cho cô giáo ẵm. Cô ẵm rồi mà tay em còn bấu chặt vào cổ mẹ, miệng mếu máo khóc. Mẹ đi ra khỏi cửa thì em nín.
Mẹ lo lắng đối phó với em tiếp. Ai ngờ... Ngạc nhiên chưa! Hôm nay, khi cô vừa đưa tay ra hỏi:" Alex, con có muốn vào chơi không?", là em nhào qua cô liền. Rồi nhảy xuống đất lôi đồ chơi ra chơi.

Em vẫn chưa chịu ăn nhiều. Vì đi học mà, thức ăn đem ở nhà đi thì không thể đa dạng được. Có khi em ăn, có khi em nhịn luôn. Em đã chịu ngủ trưa hoặc ít nhất cũng nằm im chứ không chạy lăng quăng nữa. Em đã tiến bộ đáng kể, bắt đầu thích trường lớp hơn. Nhưng có 1 điều em vẫn không thay đổi đó là mừng rỡ, chạy nhào tới ôm mẹ mỗi khi mẹ đến rước. Cái này mẹ thích :D.

Em bắt đầu nói nhiều và rõ hơn. Mặc dù đa phần em nói tiếng Anh chứ ít nói tiếng Việt. Ngoại trừ lúc bị đau, em tìm mẹ , chỉ vào chỗ bị trầy, bị u hay chảy máu rồi kêu:"Đau!".

Em biết cả đường đi nữa chứ! Chiều hôm qua, mẹ cho em ngồi trên xe đẩy đi dạo. Tới ngã 3, em chỉ tay qua bên phải:" This way!". Mẹ đi bên trái, thế là em bắt đầu gào khóc lên. Sở dĩ em muốn quẹo bên phải là vì hướng đó sẽ dẫn đến sân chơi, có cầu tuột, xích đu... Đi 1 vòng cũng đến sân chơi đó, em mừng rỡ chỉ trỏ đòi xuống. Mẹ không cho vì trời tối rồi. Thế là em lại gào khóc từ chỗ đó cho đến khi về nhà.

Mẹ bắt đầu tập cho em bỏ tã vì em đã biết kêu mẹ mỗi lần em ị xong. Đó là 1 trong những dấu hiệu nhận biết em đã sẵn sàng. Ngày thứ nhất, mẹ kêu em ngồi lên bô. Em không chịu. Mẹ dọa nhốt vào phòng. Và em cũng ngồi xuống. Mất cả buổi mà không được gì :D.
Ngày thứ 2, sáng ngủ dậy mẹ bắt em ngồi bô, lần này thì em tiểu được. Cả nhà mừng rỡ, cổ vũ (ghê hong? haha). Mẹ canh giờ bắt em ngồi bô tiếp nhưng em nhất định không chịu. Thôi kệ! Khởi đầu vậy là mừng rồi.
Qua ngày thứ 3, tức là hôm nay, sáng mẹ lại bắt em ngồi bô. Mẹ đang chuẩn bị đồ thì nghe em gọi:"Daddy, daddy, poo poo.". Ba em nghe vậy thì lại reo hò cổ vũ em tiếp. Lát sau mẹ đi ra kêu:"Con tiểu nhanh đi!", mà em nhất định:"No!". Gần đến giờ đi học nên mẹ định thay đồ cho em đi luôn. Ai dè lúc em đứng dậy mới biết em đã tiểu từ lúc nào rồi. Chắc là lúc ẻm khoe với ba :)).

Tranh thủ lúc 2 chị em đi học, mẹ tỉa được mấy bụi cây, 8 với mấy người bạn, ăn trưa xong ngồi viết linh tinh. Bây giờ lại chuẩn bị đi chợ rồi đi đón 2 em. Ai bảo con đi học thì khỏe? Cũng bận rộn thấy mồ! :D



Friday, September 9, 2016

Ngày thứ 2 con đi học



Ngày thứ 2 đi học...
Mẹ lo con trai không chịu vào lớp. 
Đến trường, con vẫn hăng hái đi vào, nhưng khi đến lớp thì con một mực:"No! No! No!" Rồi oà khóc khi mẹ ra khỏi lớp. Cô phải đóng cửa phòng lại, ôm con vỗ về. Tiếng con vẫn lớn nhất. Mẹ đi đến phòng cô hiệu trưởng rồi mà giọng hét của con vẫn lanh lảnh. (Tội nghiệp 2 cô và các bạn :D).
Dẫn chị Mèo đến lớp. Vừa tới nơi, chị liền chạy vào chào cô rồi ôm cổ cho cô ẵm. Năm nay chị Mèo mới có trò này nha! Mọi năm vào lớp là chị ngồi vô bàn liền, hoặc thấy bạn làm gì thì làm theo chứ không có chuyện để cô ẵm. Trước khi nhập học 1 tuần, chị Mèo đã cặm cụi ngồi tô 1 bức tranh to thật to rồi bảo mẹ:
- Mai mốt bé Mèo đem vô tặng cô giáo mới.
Dù lúc đó chưa biết cô là ai. Rõ ràng chị Mèo đã lớn hơn chút, biết quan tâm đến người khác. Mẹ vui!
Chị Mèo vào lớp xong thì bà nội quay sang bảo mẹ đi qua nhìn lén coi con ra sao. Mẹ đồng ý liền vì mẹ cũng dự định y vậy. :D
Đi ngang phòng cô hiệu trưởng thì không nghe tiếng loa con phát nữa. Đó là tín hiệu đáng mừng! Đến lớp con, nhìn vào không thấy con đâu. Cô giáo ra hiệu bảo mọi việc đều ổn. Con không khóc. Các bạn con không khóc. Mừng quá cỡ!
Ra khỏi trường, bà nội bảo cần mua vài món đồ, thế là ghé HEB. Mẹ bước ra khỏi xe, đi một mạch vào bên trong mới sực nhớ quên lấy xe đẩy. Tự nhiên mẹ sựng lại mất mấy giây. Trước giờ xuống xe thì việc đầu tiên là lấy xe đẩy để 2 đứa ngồi vào. Thế mà giờ mẹ đi tay không, quên cả xe. Mẹ quay sang hỏi bà nội:
- Mẹ có nhớ  lần gần nhất con đi mua đồ mà không có mấy nhóc bên cạnh là khi nào không?
Bà nội gật gù:
- Ừ, đúng là lâu lắm rồi nhỉ!
Mẹ thấy thiêu thiếu...
Thiếu tiếng con la toáng lên:"Mama! Mama!", tay chỉ trỏ vào bức tranh "xiên thịt nướng", bắt mẹ thuyết minh. Đó chỉ là xiên thịt có cả thơm, ớt chuông, bí ngòi... mà mẹ bảo "mắc cười quá há con!" rồi cười hí hí và con cũng cười theo.(Dù thật sự chẳng có gì buồn cười keke).
Thiếu tiếng con ca hát inh ỏi dù con nói chưa rành.
Thiếu tiếng con cười hí hí há há mỗi khi con thấy vui.
Thiếu tiếng cười như nắc nẻ của 2 chị em khi giỡn với nhau.
Thiếu tiếng chị Mèo méc mỗi khi con chọc chị.
Thiếu tiếng con gào khóc mỗi khi mẹ đi ngược hướng con muốn.
Thiếu tiếng chị Mèo đòi cái nà, cái kia.
....
Đi mua đồ kiểu này thì sướng cái lỗ tai lắm nhưng lại thấy trống trải lạ!

Buổi chiều đi rước con...
Hôm trước đèn trong lớp con sáng trưng. Hôm nay, phòng tối thui. Mẹ nghĩ chắc con đang ngủ. Mẹ bước vào, một cô bảo:
- Alex, your mommy is here.
Con đang nằm liền bật dậy, chạy lại ôm mẹ, miệng rối rít:
- Mama! Mama!
Rồi con hun. Rồi con vuốt má. Rồi con vuốt tóc mẹ. Rồi con áp 2 tay vào mặt mẹ. Rồi con lại hun tiếp.... Như thể con đã rất nhớ mẹ.
Cô giáo bảo giờ ngủ trưa, con có vẻ sợ, con bắt cô phải nằm kế con thì con mới chịu nằm im. Nhưng con không ngủ.
Con không đụng đến đồ ăn trưa luôn, cùng lắm là ăn vài miếng nho rồi thôi.
Mẹ bảo con tạm biệt cô rồi đi về. Con nhanh nhẹn vẫy tay nói bye bye, còn hào phóng hun gió tới tấp.
Trái ngược với sự nồng nhiệt của con, thấy mẹ đón, chị Mèo quay qua cười một cái rồi quay lại  với trò xếp hình đang làm dở dang. Bữa nay mẹ mới phát hiện ra chị Mèo giống mẹ ở chỗ tình cảm không biểu lộ vồ vập như những người khác. Hi vọng con gái mẹ không bị người ta đánh giá là lạnh lùng như mẹ hehe. Thật ra mẹ không lạnh lùng, mẹ chỉ không giỏi thể hiện tình cảm thôi con nhé!

Wednesday, September 7, 2016

Ngày đầu tiên đi học

Hôm nay, ngày đầu tiên con đi học. 
Cách đây 2 năm, khi chị Mèo bắt đầu đi học, mẹ lo lắng kinh khủng vì chị Mèo rất nhát, và bám mẹ. Mẹ sợ chị không chịu đi học, sợ chị khóc, sợ chị không ăn uống gì... Trái với những lo lắng của mẹ, chị không hề khóc, chị vui vẻ nói tạm biệt khi mẹ ra về. 
Năm ngoái, mỗi khi đưa chị đi học, con hay đòi đi cùng thay vì ngồi trong xe chờ. Mỗi khi được phép, con chạy ù vào lớp của người ta lôi đồ chơi ra chơi và nhất định không chịu về. Con thậm chí còn gào thét, khóc lóc, chạy trốn khi mẹ buộc con ra khỏi lớp. Thấy vậy mẹ cũng khấp khởi mừng vì chắc con cũng thích đi học như chị.
Năm nay, con được đi học chính thức, mẹ cũng lo lắng y như mẹ đã từng lo cho chị Mèo. Sáng ra con nhất định không chịu ăn sáng, mẹ tự an ủi thôi thì tí vào lớp con ăn giữa buổi với các bạn cũng được.
Đến trường, con hăm hở chạy vào lớp, leo lên ghế ngồi chơi play-doh. Mẹ vui quá bởi con chịu ngồi chơi trong khi các bạn khác khóc ầm Ĩ. Được đâu chừng 5 phút, con bắt đầu nhìn xung quanh, leo xuống ghế  rồi chạy theo mẹ. Cô giáo ẵm con vào lớp, trong khi con cứ chồm theo đòi mẹ rồi khóc theo các bạn luôn. Mẹ vội vã đưa chị Mèo đến lớp mà không kịp hun hít tạm biệt vì sợ con không buông mẹ ra nếu có cơ hội ôm được mẹ.
Đưa chị Mèo vào lớp xong, mẹ và bà nội quay trở lại lớp con, len lén nhìn qua cửa kính thì thấy con vẫn đang khóc. Phát hiện ra mẹ, con giơ tay ra, còn mẹ thì lật đật trốn. Trên đường về, bà nội cứ than không có con thật là im ắng quá! Cũng phải thôi, chàng trai ồn ào của mẹ đang làm ồn ở nơi khác mà!

Bà nội còn kể ngày xưa, ngày đầu ba con đi học, ba khóc từ lúc vào lớp cho tới lúc bà nội đón về. Làm mẹ cũng lo cái gene sợ đi học nó truyền sang con :D.

Trưa đi rước con, bà nội mới thú nhận là vì quá lo lắng mà bà nội suýt gọi điện nhờ cô hiệu trưởng chạy lại lớp coi tình hình của con ra sao. Mà có phải mình bà nội lo đâu, ba đi làm mà cũng nhắn tin liên tục hỏi coi con ra sao, khi nào rước về nhớ thông báo mọi chuyện cho ba biết.

Lúc đến lớp mẹ mừng rỡ khi thấy con đang ngồi đọc sách cùng cô. Mẹ đứng nhìn một lúc thì con quay qua. Thấy mẹ qua cửa kính, miệng con muốn mếu, sắp khóc, chạy ra cửa miệng gọi luôn:"Mama, mama". Mẹ hỏi thăm thì biết con khóc một lúc, được cô ôm ấp, vỗ về một lúc thì bắt đầu chịu chơi. Con không ăn giữa buổi, cũng không chịu ngủ trưa. Mà trong lớp cũng chẳng ai chịu ngủ, nên cô mở đèn cho cả lớp ngồi chơi luôn.

Ngày đầu vậy cũng ổn rồi! Hi vọng con thích đi học hơn, không còn khóc lóc nữa mỗi khi vào lớp.

Giờ thì mẹ thấy khâm phục 2 cô giáo của con vì phải chăm sóc, dỗ dành một đám mê khóc như tụi con. Công nhận là phải yêu con nít lắm thì mới làm được nghề này.