Tuesday, September 25, 2012

25/9/2012 ~ Mèo 8 tháng 4 ngày

Mẹ của Mèo lười ghê! Cứ bảo sẽ viết gì đó mà mãi vẫn chưa làm được. Hôm nay quyết tâm lắm mới liệt kê được một số việc Mèo đã học được trong tháng 7, vì nàng mới tròn 8 tháng cách đây 4 ngày hehe.
 

- 7 tháng, Mèo đã bắt đầu tập đứng. Thật ra nàng đã bắt đầu tập đứng từ hồi hơn 6 tháng, nhưng mẹ sợ nàng đứng sớm cong chân nên cứ dúi nàng ngồi xuống mỗi lần nàng vịn mẹ đứng lên. Bây giờ thì nàng có thể đứng tùy thích. Nàng vịn mẹ để đứng. Nàng vịn giường để đứng. Nàng vịn ghế để đứng. Nàng vịn cả vào xe đẩy (stroller) của nàng để đứng. Nói chung nàng vịn tất cả những thứ trong tầm tay nàng để đứng. Ngoại trừ cái lần nàng mải chơi, buông tay để đứng thì cho đến bây giờ nàng chưa lập lại việc đó lần nào. Khi đứng dưới đất, nàng không dám thả tay ra để tự đứng, nhưng khi đứng trên nệm thì nàng lại buông tay. Mà trên nệm thì tất nhiên là nàng không thể giữ thăng bằng được. Có lẽ nàng biết nếu té trên nệm thì không đau bigsmile.
- 7 tháng, Mèo đã bắt đầu tập nói. Chữ đầu tiên nàng nói là "ba ba" hay "pa pa". Lúc nàng bắt đầu nói, ba nàng rất tự hào vì chữ đầu tiên của nàng là "ba" chứ không phải "mẹ", dù mẹ nàng đã giải thích rằng nàng không ám chỉ đến ba của nàng khi nàng nói. Nhưng ba nàng thì vẫn cứ tự hào vì là "ba" chứ không phải là "mẹ" knockout. Được khoảng 1 hay 2 tuần, trong 1 lần đang đút cho nàng ăn sáng, mẹ nghe nàng gọi "mama". Kể từ đó nàng dùng mama rất thường xuyên. Mới đầu mẹ cũng tưởng nàng gọi vậy thôi chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng sau đó mẹ phát hiện ra nàng ám chỉ mẹ mỗi khi nàng kêu "mama". Ví dụ như đang ngồi ăn mà nàng chán, muốn ra khỏi ghế, thấy mẹ đi ngang qua, nàng gọi mama. Hoặc khi người khác ẵm, mà nàng đòi mẹ thì nàng gọi mama. Tiến xa hơn nữa thì gần đây nàng đã bắt đầu gọi "mẹ". Nàng phát âm "mẹ" rất rõ dù hầu hết những lần gọi mẹ là lúc nàng đang mếu máo.
- 7 tháng, nàng đã leo được cầu thang. Nói chính xác hơn là bò lên cầu thang. Hôm đó, ba cho nàng bò vòng vòng nhà. Thình lình nàng bò ngang cầu thang, nàng quẹo ngang, bắt đầu vươn tay lên bậc thang thứ 2, bám chặt và nhấc 1 chân, rồi 2 chân lên bậc thang thứ 1. Ba mẹ nàng ngạc nhiên vô cùng. Sau khi chinh phục bậc thang thứ nhất, nàng lại vươn tay lên bậc thang thứ 3, nhấc từng chân lên bậc thang thứ 2... Cứ như thế nàng leo tổng công được 6 bậc trong lần thử đầu tiên. Hôm đó dù bị trược lên trượt xuống vài lần do đang mặc váy. Mỗi lần nhấc 1 chân lên được 1 bậc thang lại bị đạp trúng váy tuột xuống nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc. Lần thứ 2, nàng bò lên được 5 bậc thang thì chán. Đến lần thì 3, nàng làm một lèo mười mấy bậc thang (tức là từ dưới đất lên trên lầu) tỉnh queo. Mẹ khâm phục nàng quá sức!
- 7 tháng, nàng đã phân biệt được người quen và người lạ. Cứ thấy ai không phải người nhà là nàng khóc thét lên. Buồn cười nhất là trong những trường hợp đó nàng chỉ đòi mẹ, tức là chỉ được mẹ ẵm thì nàng mới yên tâm mà nín khóc. Đối với nàng thì ba nàng dù có to lớn thế nào cũng không thể bảo vệ nàng tốt bằng mẹ haha.
- 7 tháng, nàng đã biết lên giọng "nhà cầm quyền". Có 1 lần mẹ cho nàng ngồi trên ghế ăn. Trong lúc nàng ăn thì mẹ tranh thủ dọn dẹp. Nàng ngồi chán thì gọi mẹ "mama mama". Mẹ nàng cố bỏ đồ vào máy giặt nên làm lơ. Nàng lên giọng ngay "ma mà má mà...".
- 7 tháng, nàng đã biết đòi thứ nàng muốn. Khi nàng đang chơi với 1 món gì đó mà bị mẹ giật lại là nàng khóc bù lu bù loa chứ không như trước kia, lấy món này đi thì nàng chụp món khác.
- 7 tháng, nàng đã biết đùa. Mỗi lần nàng đang ngồi trên giường chơi với mẹ mà thấy ai đó mở cửa bước vào là nàng cuống cuồng tìm chỗ trốn. Mà thường là nàng trốn bằng cách giấu mặt vào người mẹ, cứ như không ai tìm ra nàng nếu không thấy mặt nàng. Nhìn nàng lật đật quăng bất cứ thứ gì đang cầm trên tay để đi trốn thì không ai nhịn được cười.
- 7 tháng, nàng đã biết vẫy tay chào mỗi khi nghe "bye bye". Mẹ và bà nội dạy cho nàng chơi thôi chứ không nghĩ là nàng biết. Thế mà vào 1 ngày, khi nghe "bye bye" là nàng nhe nướu ra cười và giơ tay vẫy. Gọi là vẫy chứ thật ra là nàng quơ quơ tay thôi. Nàng vẫn chưa biết cách xòe bàn tay ra để lắc. Tuy biết là nàng đã biết cách chào nhưng mẹ chưa bao giờ khoe với ba nàng. Sáng hôm qua, ba nàng ôm hôn nàng chào tạm biệt trước khi đi làm. Vừa đặt nàng xuống quay lưng đi là nàng mếu máo. Thấy thế, ba nàng quay lại, ôm hôn thêm lần nữa. Lúc quay lưng đi nàng lại mếu máo. Cứ như thế ba bốn lần thì nàng mới cho ba đi. Trước khi đi, ba nàng lắc lắc tay và nói "bye bye", nàng liền quơ tay chào tạm biệt. Ba nàng ấn tượng quá khoe liền:" Con biết chào tạm biệt kìa!". Mẹ nàng cười cười chẳng thèm nói gì hehe. Trò này người ta biết lâu rồi ba ạ!
- 7 tháng, có vẻ nàng đã biết một số từ nhất định. Ví dụ như khi nàng khóc, mẹ bảo:"Để mẹ mở nhạc cho con nghe nha!", là nàng nín khóc, cười toe toét liền. Nàng nghe nhạc rất chăm chú và có vẻ rất thích thú.
- 7 tháng, Mèo biết phân biệt người lạ và người quen qua máy tính. Mỗi ngày mẹ đều mở webcam cho ông bà ngoại nhìn Mèo. Hôm đó, bà ngoại đang ở nhà cậu 2, nên dùng máy ở đó để lên mạng. Màn hình vừa mở ra thấy mặt cậu 2 là Mèo òa lên khóc, nhưng khi thấy bà ngoại thì nàng không khóc nữa. Hài hước chưa?

Điều duy nhất làm mẹ bực bội là Mèo không chịu ăn. Thức ăn mua sẵn không ăn. Thức ăn mẹ nấu cũng không chịu ăn hoặc nếu ăn thì ăn rất ít. Chẳng biết làm sao để cải thiện tình hình ăn uống của nàng.


Saturday, September 8, 2012

Shopping day :)

Hôm nay đang lười nhưng cũng phải ghi lại cái này cho nhớ :D.
Sáng, chồng chở 2 đứa nhóc qua nhà mẹ tụi nó. Gần đến nơi thì chàng bảo:" Hana market is right at the corner". Nghe đến đó là mình nháy nháy mắt liền (Hana là chợ của người Hàn Quốc nên đa số là hàng nhập từ Hàn Quốc. Ngoài ra cũng có rất nhiều thứ từ Việt Nam, Thái, TQ (dìm hàng thằng này nên không thèm viết đầy đủ haha). Điều mình thích là nó có nước mắm từ Việt Nam. Ở đây, chợ châu Á thì ngoài Hana ra còn có chợ Mỹ Thành (hay còn gọi là MT market) do 1 người Việt làm chủ thì phải. Tuy nhiên chợ MT thì đa số  hàng là từ TQ. Ngày trước khi chưa có Hana, mình hay đi MT, nhưng mình rất bực vì chẳng tìm ra chai nước mắm Viêt Nam nào.). Thông thường mỗi lần đi chợ thì chàng đi nhanh như bị ma đuổi, còn mình thì thích đi từ từ để xem có gì mới không, có thể dùng để nấu được món gì. Bởi thế thường thì mình đi như chạy mà vẫn còn bị hối vì:" Anh chán ở trong đây rồi" hoặc "Anh mệt rồi"... Vậy mà hôm nay, sau khi đã mua xong những thứ cần thiết, mình dạo thêm mấy dãy nữa mà chàng vẫn cười toe toét. Hỏi có đáng ghi lại không?
Mua đồ xong về nhà thì đã đến giờ cơm trưa. Tự nhiên mình thèm fish cake (nó là món của Thái, dạng chả cá thôi chứ chẳng có gì, nhưng cách nó nêm gia vị thì thơm ngon lắm), nên rủ đi ăn nhà hàng Thái. Chàng rủ mẹ đi ăn trưa cùng, nhưng bà lại chọn Chili's vì thèm món gì đó. Mình chả thích nhà hàng này tí nào nhưng cũng không nói gì. Mình gọi steak, vì nghĩ beefsteak dù sao cũng đỡ hơn những món khác. Đến khi anh phục vụ đi khuất, mình mới quay qua hỏi chàng:" Sao anh ý không hỏi em nướng cỡ nào". Chàng cười ha hả bảo:" Gọi là steak chứ nó lăn bột chiên. Chắc em không biết nó ra sao mà gọi hả?". Hỏi nghe dễ thương hong? Mình có mấy khi đi ăn ở đây đâu mà biết. Mặc khác, cái thực đơn quỉ quái chẳng có hình đi kèm thì ai biết đường nào mà lần, mình lại không đọc kỹ cái tên mà chỉ để ý đến thành phần của dĩa đó có những món gì. Đến khi thức ăn được dọn ra thì mới hài. Mình cắt thử 1 miếng cho vào miệng thử rồi quay sang bảo chồng:" Mặn quá anh ạ. Nếu em ăn nguyên miếng này có khi em sẽ uống hết nước của hồ Pflugerville cũng nên.". Nói chung là kể từ hôm nay, nếu ai rủ mình đi ăn ở Chili's thì mình sẽ thẳng thắn từ chối. Ai mất lòng thì kệ. Chẳng thà ở nhà lục cơm nguội. Chàng cũng bảo món của chàng cũng không ngon. Vả lại chàng còn bị ám ảnh chuyện lúc trước...
Chả là có lần, chàng đi làm về kể:" Hôm nay anh đi ăn ở Chili's, thức ăn vừa dọn ra thì anh thấy có 1 cọng lông (mình dịch ra vậy thôi, chứ chàng kể thì là hair) nằm chình ình ngay trên món ăn. Mà đó lại là cọng lông quăn (curly hair) nữa chứ. Anh gọi phục vụ đến chỉ thì nó mang đĩa đó đi và bưng lên đĩa khác. Bởi vậy anh được miễn phí buổi trưa.". Nghe mà không nhịn được cười. Đã lông thì thôi, còn lông quăn nữa chứ. Chẳng biết họ làm kiểu gì :)).
Tóm lại là ý kiến mẹ chồng đưa ra thì chỉ có bà ăn ngon lành.
Về đến nhà, bà lấy chén dĩa ra khỏi máy rửa chén, xếp lên kệ. Được một lúc, bà bước vào với cái ly bể trên tay và bảo với chàng:" Mẹ nói rồi mà, đừng có bỏ cái dĩa trên cái ly khi cho đồ vào máy.". Vấn đề này thì mình đã nghe cằn nhằn từ sáng, mặc dù lúc bà nói lần thứ nhất thì chàng đã ngơ ngác rồi vì có mấy khi chàng đụng vào máy rửa chén. Mình thì cực ghét xài máy rửa chén nên mình cũng chẳng đụng vào nốt. Thế mà bà cứ khăng khăng là chàng làm, nên chàng nói:" Con không có làm. Mẹ làm ơn bỏ qua chuyện đó đi". Chỉ vậy thôi mà bà đùng đùng nổi giận lên (mình nghĩ chắc mẹ chồng nghĩ mình làm, nhưng ngại nói sợ mình giận nên thông qua chàng để cảnh cáo:D). Vừa đúng lúc nàng Mèo thức dậy nên chàng hỏi mình có muốn đi đâu không vì chàng muốn ra khỏi nhà. Mình đề nghị đi mua kim đan và len. Mẹ chồng chắc nghe chàng bảo muốn đi hay sao mà giận dữ hơn, lại còn khóc nữa chứ. Thật tình mình không hiểu nổi, chỉ là cái ly thôi mà, đâu có đáng làm ầm ĩ như vậy. Mệt óc!
Nhưng nhờ vậy mà mình lại đi shopping lần 2. Lần này là Hobby Lobby. Mình mua được cái khung ảnh rất rất là xinh nhé. Ở giữa có 1 vòng tròn to, xung quanh có 12 vòng tròn nhỏ để lồng hình 12 tháng đầu đời của bé. Lại còn giảm giá 50% nữa. Ngoài ra thì mua thêm 1 mớ kim đan để phục vụ cho công cuộc cạo nhớt của mình :p.
Vừa ra khỏi Hobby Lobby, chàng lại hỏi có muốn đi đâu nữa không. Đương nhiên là mình gật rồi. Lần này là Super Target vì mình muốn mua cho Mèo cái xây (bib) to hơn. Mục đích chỉ vậy thôi, nhưng mình lại tậu thêm được cho Mèo 2 cái áo dễ thương với giá chỉ 1.5$/cái (sau 3 lần giảm giá hehe), vui dễ sợ :p.
Mặc dù mình vẫn không thể đi ngắm đồ như mình muốn, nhưng như thế là chàng đã làm nên một sự đột phá rồi. Lần đầu tiên chàng đi nhiều lần như thế mà không càu nhàu. Hỏi có đáng ghi lại không?
Cứ thế phát huy chàng nhé!
P.S: Tại Hana market, vừa nhìn thấy trái sake, mình reo lên rồi nhào lại chụp liền làm chàng cứ nhìn mình cười tủm tỉm. Mình phải phân trần:" Đây là trái cuối cùng, nếu em không nhanh tay, lỡ có người khác mua mất thì sao?". Mai lại chiên sake ăn ;)

Wednesday, September 5, 2012

Knitting club

Hôm trước đi thư viện mượn sách, mẹ chồng tình cờ phát hiện có 1 "knitting club" sinh hoạt hàng tháng ở đây. Thế là bà đánh dấu ngày để chở tôi đi tham gia dù tôi không yêu cầu (bởi là vì tôi rất ngại gặp người lạ, bà lại muốn tôi giao tiếp nhiều hơn thay vì ở nhà). Hôm nay, mặc dù bà than mệt sau 1 ngày chạy vòng vòng ngoài đường, nhưng khi tôi bảo hay ở nhà nghỉ ngơi và coi đội bóng bầu dục yêu thích của bà thi đấu thì bà nhất định không chịu. Vì vậy tôi đành phải đi bigsmile .
Trong đầu là chỉ đến xem tình hình thế nào nên tôi không mang theo kim đan hay len gì cả. Sau màn chào, giới thiệu, người phụ trách hỏi tôi mục đích đến là để học hay để cùng làm. Tôi bảo để học. Thật ra tôi cũng biết đan một tí nhưng tôi lại lười vì đan rất chậm nên có nhiều thứ mới bắt đầu thì thích lắm nhưng sau khi làm nửa chừng sinh chán rồi bỏ xó. Mọi người hỏi tôi biết bắt mũi chưa, biết đan lên, đan xuống chưa, biết thêm bớt mũi chưa. Tôi bảo biết. Họ bảo thế thì tôi có thể làm được mọi thứ rồi. Bản thân tôi cũng biết điều đó. Chỉ là cục nhớt trong tôi to quá, nên chẳng bao giờ hoàn thành cái gì p.
Tôi được khuyên nên bắt đầu bằng những thứ cho bé Mèo sau khi 1 trong số những người đó tiết lộ tôi có con. Sở dĩ người này biết vì tôi gặp bà ngoài cửa thư viện và có hỏi thăm về "knitting club" này. Một người khác cho tôi mấy mẫu nón và hướng dẫn tận tình cách làm. Ngồi đan mà cảm giác như mình già đi. Bởi đa số những người ở đây đều lớn tuổi, họ đan đủ thứ rồi đem quyên góp để tặng những người vô gia cư. Bạn thử tưởng tượng hình ảnh bạn ngồi giữa những người bạn già, vừa đan vừa trò chuyện trên trời dưới đất thì hiểu tại sao tôi lại có cảm giác như vậy.
Sau khi chọn mẫu, tôi còn được cho cả len và kim đan nữa (nhục hong?). Mới đan được 2 hàng đã nghe tiếng nàng Mèo khóc lảnh lót. Cũng may thư viện sắp đến giờ đóng cửa nên không sao. Tôi lật đật chạy ra ẵm thì nàng mới nín, nhưng vẻ còn tức tối lắm hay sao mà cứ hức hức nghe tội lắm. Nhờ nàng khóc mà tôi tìm thấy 1 góc có tạp chí cũ với vô số mẫu đan, móc. Khoái quá, mượn về ngay.
Thấy thì thích, thì sung lắm nhưng chẳng biết bao giờ mới làm o . Thôi phải phấn đấu mới được. Tất cả vì nàng Mèo thân yêu yes .
Buồn ngủ rồi nhưng cũng ráng viết ra để mai mốt có động lực mà làm.

Sunday, September 2, 2012

Mèo bệnh

Nàng bắt đầu sốt từ khuya thứ 2, nhưng chưa cao lắm, khoảng 99.9 độ F. Mẹ kiên nhẫn chờ, chưa cho nàng uống thuốc vội.
Sáng thứ 3, nàng vẫn nóng. Đo nhiệt độ thì khoảng 101 độ, có lúc gần 102 độ. Mẹ bắt đầu bối rối cầu cứu ba xem có nên cho nàng giảm sốt bằng thuốc không. Ba bảo nếu nàng vẫn vui vẻ, chơi đùa như bình thường thì đừng cho uống vội. Thế nhưng càng lúc nàng càng nóng hơn. Bà nội chọn giải pháp giảm sốt nhanh cho nàng bằng cách cho tắm nước hơi âm ấm và dùng cồn (loại để sát trùng thì phải) lau mình cho nàng. Sau khi tắm xong thì nhiệt độ giảm thật, nhưng chỉ khoảng 10 phút sau là lại tăng vùn vụt. Mẹ đành phải cho nàng uống thuốc vì nàng bắt đầu cáu kỉnh, khóc nhè. Sau khi uống thuốc một lúc thì nàng bớt nóng từ từ rồi hết hẳn. Nhưng vài tiếng sau thì đâu lại vào đấy. Nửa đêm thứ 3, nhiệt độ cơ thể nàng lên đến hơn 103 độ, mẹ lại phải vội vàng cho nàng thuốc để giảm sốt. Cả đêm nàng cứ ngủ được một lúc là thức dậy khóc. Thương nàng ghê gớm. Ba nàng chịu không thấu phải di cư lên lầu ngủ vì sáng hôm sau còn phải đi làm.
Sáng thứ 4, ba gọi điện để đặt lịch hẹn bác sĩ cho nàng lúc 1:15. Sau khi khám, bác sĩ vẫn chưa chắc chắn nàng bị gì, chỉ đưa ra dự đoán có thể nàng bị viêm bọng đái vì tai, mũi, họng của nàng vẫn bình thường. Ông đề nghị lấy nước tiểu đi xét nghiệm. Thế mà cả buổi chiều chầu chực mà chẳng có được tí nào vì nước tiểu không vào được bao mà đi thẳng vào tã. Bác sĩ kê thuốc giảm sốt mạnh hơn, và căn dặn nếu đến sáng mà nàng vẫn sốt thì đến lần nữa, ngoài ra khi nhiệt độ lên quá 100.4 là phải cho nàng thêm thuốc, nhưng dùng loại nhẹ hơn.
Về đến nhà, tự nhiên trong đầu nghĩ đến bệnh sốt phát ban, thế là lên mạng tìm thông tin. Người ta bảo sau khi phát ban ra được thì sẽ khỏi nhưng mẹ vẫn chưa biết chắc ban là cái gì. Vả lại có 1 số triệu chứng nàng biểu hiện rất giống, nhưng cũng có những thứ nàng không có.
Tối hôm đó, tức thứ 4, trước khi đi ngủ cho nàng uống thuốc, cả đêm nàng không bị sốt nữa, mẹ mừng trong bụng. Thế mà sáng ra đâu lại vào đấy. Nhưng ít nhất lần này nàng có thể ngủ suốt đêm mà không cần thêm thuốc.
Sáng thứ 5, nàng lại phải đi gặp bác sĩ. Lần này đã có thể lấy nước tiểu nhưng bằng cách thông ống. Rồi bác sĩ kiểm tra sơ qua nàng 1 lần nữa. Mẹ thấy ông vạch người nàng để tìm vết thì mẹ nghi lắm. Đến khi ra về, bác sĩ dặn mẹ kiểm tra người nàng, nếu thấy có mụt nổi lên thì là bình thường không có gì phải lo lắng. Nước tiểu của nàng được gởi đi xét nghiệm.
Sau khi về nhà, uống thuốc giảm sốt thì cả ngày nàng đã tươi tỉnh hơn, lại gọi "ba ba ba", và chịu chơi hơn mấy hôm trước. Đặt biệt cả ngày nàng không bị sốt nữa. Buổi chiều, mẹ thay tã cho nàng thì thấy vài nốt đỏ xuất hiện trên người nàng. Đến tối và sáng hôm sau những mụt đỏ như rôm sảy xuất hiện đầy người, mặt mũi, tay chân nàng thì mẹ chắc chắn dự đoán của mình là đúng. Nàng bị sốt phát ban thật. Bác sĩ cũng đúng.
Cho tới lúc đó thì mẹ mới nhẹ nhõm cả người mặc dù mẹ cũng than thở ghê lắm vì nàng nhìn giống con báo đốm hơn là con mèo hehe.
Có một người bạn trên Facebook đã bày cho mẹ cách lấy giấm pha với nước lau người cho nàng thì vết đỏ sẽ lặn nhanh hơn. Mẹ chưa kịp làm thì hôm nay tụi nó đã lặn gần hết rồi. Chỉ còn một số ít trên mặt nàng thôi.
Hôm nay, Chủ Nhật, ba nàng bận rộn suốt cả ngày nên bà nội rủ mẹ nàng đi mall chơi. Mẹ nàng nghe thế liền hỏi ngay:" Ở đó có chỗ nào xỏ lỗ tai không?". Bà bảo có, làm mẹ hăng hái hẳn lên, đi liền. Ở bên đây không như ở Việt Nam, sau khi sinh, xỏ lỗ tai liền. Bệnh viện không làm chuyện đó. Hỏi mấy người bạn thì nghe bảo khoảng 2 hay 3 tháng gì người ta mới chịu làm. Bà ngoại thì cứ càm ràm là đợi lớn Mèo sẽ biết đau, biết ngứa, gãi nhiều.... làm nhiều lúc mẹ phát bực. Thế nên hôm nay, nhân dịp Mèo còn hơi khó chịu trong người, hay khóc ăn vạ, nhõng nhẽo, thì mẹ xỏ lỗ tai luôn thể, để mai mốt không phải sợ Mèo mè nheo nữa.
Đến mall, sau khi mua một số quần áo cho Mèo thì cả 3 thẳng tiến đến quầy nữ trang. Vào thời điểm đó chỉ có 1 cô bán hàng và 4 người khách trong cùng 1 nhóm đang chọn lựa. Mẹ và bà nội quyết định rất nhanh, chọn đôi bông đơn giản nhất cho con thế mà cô ấy bảo phải chờ nhóm 4 người kia. Bà nội bảo hay đi một vòng rồi quay lại. Mẹ thì muốn chờ hơn vì đi rồi lỡ có người khác đến lại phải chờ, nhưng lại không muốn cãi bà nội làm gì nên ghé vào 1 cửa hàng gần ngay đó coi. Lướt vào rồi quay ra ngay, thế mà lúc quay lại đã có 1 gia đình khác cũng đang chuẩn bị xỏ lỗ tai cho con gái 6 tháng của họ. Những người khách khi nãy cũng chỉ vừa chọn xong đôi bông tai ưng ý thôi. Thế là đợi cô bán hàng bấm lỗ tai cho 2 người trong nhóm đó. Rồi lại đợi gia đình kia điền thông tin vào form, bấm lỗ tai cho em bé kia. Rồi lại đến bà nội điền thông tin cho con, và đến lượt con lên thớt. Trong lúc chờ đợi, con đập tay lên tủ kính, cười tươi rói rất vui vẻ.
Sau khi chấm , định vị chỗ cần bấm, cô bán hàng bảo mẹ một tay ôm chặt con, tay kia vịn đầu, không cho con quay đi. Cô ấy vừa bấm chiếc bông vào tai con là con khóc ré lên, vẻ đau đớn tức tối. Phải dỗ đến 2, 3 phút sau con mới nín. Đến lỗ thứ 2 thì chắc con quen rồi nên chỉ khóc thét lên một tí là nín liền. Ra khỏi cửa hàng con lại vui vẻ trở lại như chưa có gì xảy ra.
Về đến nhà, ba phát hiện ra con có bông tai liền xuýt xoa:" Tội nghiệp con gái, bệnh chưa khỏi hẳn đã bị xỏ lỗ tai rồi". Mẹ và bà nội nháy nhau cười.
Buổi chiều, đi dạo với con và bà nội, mẹ lại than phiền:
- Cái cô bán hàng không được nhanh trí lắm mẹ nhỉ? Nếu lúc đó cô ấy xỏ lỗ tai cho con bé trước thì đến khi cô ấy làm xong, mấy người kia chưa chắc đã chọn được thứ họ muốn, mọi người đỡ phải chờ đợi.
Bà nội thêm vào:
- Hoặc ít nhất trong lúc bấm lỗ tai cho những người khác thì đưa form cho mình điền trước thì tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Dù sao thì mẹ rất vui Mèo ạ. Thứ nhất là con đã khỏi bệnh hoàn toàn dù còn hơi nhõng nhẽo. Thứ 2 là con gái đã đeo được bông tai. Chỉ là 2 hột nhỏ trên tai con thôi mà sao mẹ thấy con xinh hơn hẳn. Lạ nhỉ Mèo nhỉ!