Tuesday, October 20, 2015

17 tháng

Hôm nay Quân tròn 17 tháng...
17 tháng, con đã hiểu hầu hết những gì mẹ nói. Như hôm nay, bà nội cho con mấy miếng bơ. Con ăn ngon lành xong bưng cái dĩa lại đưa mẹ. Mẹ bảo:"Con muốn ăn nữa thì đem dĩa lại đưa bà nội cho thêm". Mẹ nói mà không hề nghĩ là con hiểu và làm đúng yêu cầu của mẹ.
17 tháng, con thích nhảy. Cứ mỗi lần nhạc nổi lên là con lại gật gù, giậm chân, vỗ tay hoặc bắt chước các động tác trong bài hát.
17 tháng, con biết bày tỏ tình cảm. Thấy ba mẹ đi đâu về là con chạy quắn đít lại ôm, miệng ríu rít :"Mẹ! Mẹ!" Hoặc "Ba! Ba!". Con bám theo mẹ như cái đuôi. Đang chơi mà không thấy mẹ là chạy đi kiếm. Những lúc nhà có khách, mẹ ra mở cửa thì thế nào con cũng chạy theo canh chừng. Chắc đề phòng mẹ bỏ đi mà không dẫn theo con :p.
Mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên con làm là đánh thức mẹ dậy để mở cửa cho con ra. Có lúc mẹ lười, nằm im thì con gõ cửa inh ỏi. Bà nội ở ngoài nghe thấy lại mở cửa thì con cứ đứng đó kêu mẹ hoặc chạy lại nắm tay mẹ kéo đi ra với con.
Lúc trước con không thích ai ôm ấp con quá lâu. Nhưng bây giờ thì con rất thích được ẵm bồng.
17 tháng, con thích đi chơi. Mỗi lần nghe bà nội rủ đi dạo là bất kể đang làm gì con cũng chạy ngay ra cửa. Con quen với việc đưa chị Mèo đi học. Có lần bà nội có việc nên không cho con theo. Thấy chị với bà ra xe, con cuống cuồng chạy theo. Không được đi con nằm lăn ra khóc. Mà cái tính con rất xấu, cứ giận dỗi là nằm lăn ra đất khóc. Trừ khi con bị đau thì mẹ dỗ, còn bình thường mẹ mặc kệ, để con khóc đã thì tự ngồi dậy chạy đi chơi. Mẹ cũng "cứng" lắm nên đừng hòng chơi trò đó với mẹ ;).
17 tháng, con thích đá banh, rượt bắt, trốn tìm, thích lôi hết thau, rổ, hộp, nồi, niêu ra chơi. Mẹ dọn tí con lại lôi ra. Cứ thế mà mẹ không có việc cũng thành bận rộn.
17 tháng, con bắt đầu thích dùng muỗng thay vì chỉ dùng tay bốc ăn như trước(Từ khi biết bốc ăn thì con hiếm khi cho mẹ đút. Con toàn tự ăn một mình.). Con múc thức ăn từ chén lên thì được mà đưa lên tới miệng thì con lại úp cái muỗng xuống. Cho nên thức ăn vào miệng con 1 nửa thì ra ngoài cũng 1 nửa :D. 
17 tháng, con có nhiều trò rất buồn cười mà mẹ không thể nào nhớ hết. Con nhăn mặt, chu mỏ, bắt chước được một số từ. Như hôm nay, nói chuyện với bà ngoại trên Yahoo, mẹ bảo:"Bí đỏ kìa Quân, kêu Bí Đỏ đi Quân!". Con liền gọi:"Đỏ đỏ". Tếu không chịu được.
17 tháng, con nghịch lắm! Ăn xong mà mẹ chưa kịp dẹp là con cầm muỗng, dĩa, tô, chén quăng ngay xuống đất. Hậu quả là bể hết 1 cái dĩa của bà nội, bể 1 cái tô nhựa, bể 1 cái muỗng đá. Cho nên giờ con toàn được ăn bằng dĩa giấy, chén inox. Tha hồ cho con quăng nếu mẹ chưa kịp dọn :D.
Hôm qua, chị Mèo quên đóng cửa nhà vệ sinh, mẹ ở ngoài bước vào thì thấy cuộn giấy mới bị con nhúng vào bồn cầu ướt phân nửa. Chịu nổi không?
17 tháng, con thích chỉ. Mỗi khi cần gì con gọi mẹ rồi đến tận nơi chỉ thứ con muốn. 
Mối lúc vắng bóng con, chỉ cần mẹ gọi:"Quân ơi! Quân đâu rồi! Lại đây mẹ cho cái này!", là nghe tiếng bước chân con mừng rỡ chạy tới.
17 tháng! Nhanh quá! Con không còn vẻ mặt ngơ ngác không biết gì. Con hiểu nhiều, hoạt động nhiều, quậy nhiều. Vậy mà mẹ ngày càng thích con nhiều hơn mới lạ! :p

Monday, October 19, 2015

Lãng phí

Sắp đến Halloween nên tui cũng nhiều chuyện tí! 
Bên đây có mấy lễ hội trong 1 năm mà con nít có đủ kẹo ăn mỗi ngày (nếu cho tụi nó ăn :p). Kẹo cho Valentine nè, kẹo cho lễ phục sinh nè, kẹo cho Halloween nè, không biết còn ngày gì không, tạm thời không nhớ. Nhưng chỉ sơ sơ 3 ngày đó thôi là đã thấy kẹo ngập mặt rồi :D! 
Kể ra để thấy lượng tiêu thụ kẹo ở đây  nhiều như thế nào. 
Trong các ngày lễ này thì ngày tui rất không thích đó là Halloween. Đơn giản vì nó tốn kém một cách cần thiết. 
- Kẹo là một. Mặc dù khuyến khích tụi nhỏ đi gõ cửa từng nhà để xin kẹo nhưng lại không khuyến khích tụi nó ăn kẹo. Kết quả là kẹo xin thì nhiều mà bị hạn chế ăn rồi sau một thời gian đem bỏ đi. Phí! Nhưng đó cũng chưa phí bằng lý do thứ 2.
- Trang phục hóa trang là 2. Bên đây tụi nhóc cứ có phim gì mới, game gì mới là đòi trang phục giống trong phim hay trong game đó. Mà trang phục không hề rẻ trong khi chất liệu lại rẻ tiền, kiểu như xài 1 lần rồi bỏ. Khi không bỏ ra cả đống tiền để mua 1 bộ đồ mặc chỉ duy nhất 1 lần trong khi với số tiền đó có thể mua ÍT NHẤT là 1 bộ đồ mặc cho cả năm. Như vậy có phải là tốn kém không cần thiết không? Chưa kể có đứa loại rẻ tiền thì nó không chịu, phải nhất thiết là loại mắc tiền nó mới ưng. 
Ngày trước gần nhà tui có 1 cô kia, vào ngày Halloween thì đóng cửa để biển báo nhà này không chơi trick-or-treat. Lúc đó tui cứ nghĩ cô ta quái dị vì không cho con tham gia với tụi nhỏ. Nhưng giờ thì tui hiểu tại sao và thấy đó là điều tốt. Tụi nhỏ có rất nhiều ngày lễ khác để vui chơi, để nhận quà cho nên tuổi thơ sẽ không có gì là mất mát nếu bỏ qua Halloween. Sẽ cố gắng dạy con trong tương lai dùng tiền hợp lý thay vì hoang phí vào những thứ không cần thiết (kiểu như 1 bộ trang phục hoá trang chỉ dùng đúng 1 lần rồi bỏ).
Đôi khi tự nghĩ không biết có phải lớn lên trong thiếu thốn nên tui quen với kiểu cái gì cũng quy ra tiền không. Còn nhớ lúc mới qua đây, bước vào phòng tụi nhóc thấy đồ chơi đầy sàn nhà, muốn đi mà không giẫm đồ chơi mới khó. Lúc đó tui nghĩ không biết họ đã tốn bao nhiêu tiền cho cái đống này? Nhiều như thế mà lúc nào cũng đòi mua đồ chơi thêm, chẳng bao giờ thấy đủ. Và bởi vì có nhiều nên tụi nó chả quý món nào hết, có khi đem giấu đi vài món tụi nó cũng chẳng biết. 
Nói đến đồ chơi thì lại nhớ đến món đồ chơi hiếm hoi mà ngày xưa mẹ tui mua cho. Một ngày nọ mẹ đi chợ về đưa cho tôi 1 con sóc nhựa được làm phồng lên bằng hơi. Bây giờ thấy đầy chứ ngày đó món này chắc cũng mới có. Tui nâng niu như báu vật cho đến ngày nó xẹp vì xì lỗ mọt. Theo quan điểm của tui thì đồ chơi không cần có nhiều, chỉ cần vài món mà có thể làm bạn nhớ mãi. Thế là đủ!
Nói đến đây tui lại nhớ mẹ!
Cho nên ai nói tui bủn xỉn thì tui đành chịu chứ tui không thích bỏ tiền ra mua đồ chơi. Tui thích vỗ béo con heo tiết kiệm của mấy đứa nhỏ hơn :D. Và tiền tiết kiệm không phải để mua đồ chơi hay mua game mà để dùng vào những thứ khác quan trọng hơn ;).

Thursday, October 8, 2015

Mẹ con cùng bay

Về Việt Nam.
Hôm trước chuyến đi, được bạn mời qua ăn tối, 2 vợ chồng và 2 đứa con ở chơi đến 9 giờ tối. Thằng nhóc buồn ngủ nhưng nhất định không ngủ khi được mẹ ẵm trên tay. Về nhà đặt xuống giường là ngủ liền. Từ đó hình thành nỗi lo lắng về chuyến đi sắp tới.
Đúng y bon luôn!
Sáng dựng đầu cả bọn dậy sớm để ra sân bay. Cứ ngỡ đi sớm, ai dè ra đến nơi nhìn mà hoảng hốt. Sân bay đông nghẹt người! Không hiểu sao hôm đó lại đông đến như vậy! Nhìn thấy hàng người đứng xếp hàng mà tay chân phải nói gọi là bủn rủn. Dòng người nhích chầm chậm từng chút từng chút một. Thật may là đến lúc gần như bị trễ thì có người đến hỏi giờ bay và kéo vào check in luôn. Thế là cứ tưởng đi sớm để có thời gian chia tay chia chân với chồng, kiếm gì ăn sáng, ai dè vừa check in xong là lật đật đi qua cổng kiểm soát an ninh rồi lật đật chạy ra cổng. Vừa kịp giờ lên máy bay. Hú hồn!
Chuyến bay đầu mất khoảng 3 tiếng thì phải. Thằng nhóc ngủ được một chút, con bé Mèo thì nhất định không ngủ. Đến lúc máy bay đang hạ cánh thì quay qua thấy nó ngủ mất tiêu. Người ngồi bên cạnh nó thấy vậy bảo để ổng bế nó ra ngoài giúp. Ra đứng chờ lấy xe đẩy một tí thì nó dậy. 3 mẹ con lại vội vã chạy cho kịp chuyến tiếp theo. Đến nơi cũng là lúc người ta đang lên máy bay, thành ra chưa có thời gian ăn sáng.
Chuyến thứ 2 là chuyến bay dài. Bụng thì đói mà phải chờ quá 2 giờ mới được ăn. Có lẽ vì vậy mà lần đầu tiên đi máy bay của Nhật lại thấy thức ăn ngon. Đúng là món mầm đá có khác :D. Đến thời điểm này thì anh nhỏ đã bắt đầu rất mệt. Vì không có giường nên anh nhất định không chịu ngủ. Anh nhoi nhoi, khóc lóc, rên rỉ dù mới lên mày bay không bao lâu. Mình bắt đầu thấy đuối, đuối vì thiếu ngủ và đuối vì nghĩ đến chặng đường dài phía trước.
Có câu "người hiền hay gặp lành". Một chị người Hàn Quốc ngồi cùng dãy ghế yêu cầu đổi chỗ với người ngồi gần mình để giúp 1 tay. Nhờ chị luân phiên ẵm anh nhỏ mà mình có thời gian ăn uống, đi vệ sinh và có tí thời gian cho chị Mèo.
Khác hẳn với chị Mèo rất là nhát, anh nhỏ cực kỳ quảng giao. Anh bắt mẹ dẫn đi vòng vòng máy bay. Gặp bất kỳ người nào có mồi muốn nói chuyện với ảnh là ảnh dừng lại tiếp liền.
Chuyến thứ 3 dài khoảng 5 tiếng. 5 tiếng thật ra không ngắn, nhưng có lẽ gần về tới rồi nên thấy đỡ lo lắng hơn. Vẫn như 2 chặng trước, anh ấy vẫn ngủ chập chờn chứ không ngon lành gì cả. Máy bay hạ cánh là bao mệt mỏi tan biến hết.

Trở về Mỹ.
Có lẽ đã quen với việc ngủ không có giường riêng nên chuyến về này khá là nhẹ nhàng dù giờ giấc hơi tréo ngoe.
Chuyến bay từ Việt Nam sang Bắc Kinh cất cánh lúc 5 giờ sáng, vì vậy 3 mẹ con phải thức dậy từ lúc 2 giờ để ra sân bay. Cứ tưởng giờ đó 2 bạn sẽ ngủ khò thì không biết làm sao xoay xở vừa hành lý vừa con cái( chỉ vì cái chuyện này không mà mình lo lắng suốt), không ngờ vừa xuống đón taxi là cả 2 đứa thức dậy chạy lung tung hết. Ra đến sân bay, lúc vào check in thì lẽ ra người không đi cùng chuyến không được vào, nhưng hôm đó may mắn sao mấy anh gác ngay cửa lại cực kỳ dễ, chẳng thèm kiểm tra vé đi và hộ chiếu, thế là bà ngoại ẵm anh Quân đi thẳng vào luôn. Trong lúc mình lo gởi hành lý, thì bà phải chạy theo ảnh. Không ngờ lúc đó 3 giờ sáng mà ảnh tỉnh táo đến vậy, chạy lung tung cả lên :D. Lên tới máy bay ảnh chơi một chút rồi lăn ra ngủ hay sao đó. Thiệt tình là mình mới đi chưa đến 1 tháng mà hình như chẳng nhớ gì cả về chuyến đó. Chỉ nhớ là khi hạ cánh, có một chị thấy mình vừa dẫn theo 2 đứa, vừa phải kéo hành lý xách tay nên đã giúp mình ẵm bé Mèo. Chỉ tiếc là chị này không đi Mỹ, mà đi Pháp nên chỉ giúp được 1 lúc thôi :D.
Lần đó mình hậu đậu, bỏ quên mấy hộp sữa mua đi cho con uống trên máy bay. Cũng còn may là trước đó 3 cuốn hộ chiếu để chung với bịch sữa nhưng chẳng biết nghĩ sao mình soạn soạn rồi cho nó vào hành lý, thành ra đỡ phải đi ngược trở lại máy bay để kiếm đồ :p.
Ở sân bay Bắc Kinh, 2 đứa rất la sung dù thiếu ngủ. Thằng nhóc một mực đòi chạy vòng vòng rồi 2 chị em rượt nhau chạy loạn cả lên làm mình giữ mệt gần chết. Cuối cùng mình tìm thấy cái xe đẩy có hình chiếc xe hơi, quăng thằng nhỏ vào xe hơi, quăng con chị lên nóc ngồi, rồi đẩy xe đi vòng vòng. Nhờ vậy mà cũng đỡ khổ ;).
Cũng giống như chuyến về Việt Nam, mỗi khi bước vào tiệm nào đó mua đồ là có một dàn người đẹp đến bao vây, tiếp chuyện với Quân. Anh Quân thì cứ cười toe cười toét, vẫy tay, ê a nói nên mọi người càng khoái. Trong khi chị Mèo thì nhát khít, ôm lấy chân mẹ :D.

Chuyến bay từ Bắc Kinh sang Chicago mất khoảng 12 tiếng. Lên máy bay, vừa bỏ Quân xuống ghế là ảnh ngủ ngon lành. Chị Mèo cũng lăn ra ngủ nên nhờ vậy mình cũng làm được một giấc. Tuy là chập chờn nhưng cũng thấy khỏe hẳn ra!
Ngủ được vài tiếng thì anh Quân thức dậy và bắt đầu đi khám phá. Lại chiêu đi vòng vòng máy bay, kiếm người để bắt chuyện. Mà có mấy người thèm nói chuyện đâu vì ai cũng tranh thủ ngủ. Ảnh đi tới đi lui chắc chừng 2, 3 tiếng thì mình đuối nên ôm ảnh ngồi lên ghế. Ảnh rên rỉ, khóc lóc tí rồi cũng ngủ. Thiệt là mừng!

Chuyến bay từ Chicago sang Austin mất khoảng hơn 3 tiếng thì phải. Vừa đặt mông xuống ghế là em Quân đã lăn ra ngủ. Mình ôm ảnh, mệt quá ngủ quên luôn. Tới lúc giật mình thức dậy nhìn sang thì thấy chị Mèo cũng đang ngủ. 2 đứa ngủ ngon lành cho đến khi gần hạ cánh thì Quân mới dậy.
Trước lúc lên máy bay mình có gặp và nói vài câu với một chị có con gái 19 tháng, hơn Quân 4 tháng. Khi vừa xuống sân bay, chị ấy đi ngang mình và nói:
- Trời ơi! Tui ấn tượng quá! Tụi nhỏ thiệt là ngoan!
Bởi là vì con chị ấy bắt mẹ dẫn đi tới đi lui chứ không ngồi yên một chỗ, y như nhóc Quân lúc ảnh không ngủ :p. 
Có điều chị ấy không biết rằng đây là chuyến bay thứ 3 trong vòng 1 ngày. Tụi nó đã quá đuối rồi, còn sức đâu mà quậy :p.

Qua Việt Nam 3 tháng, trở về Mỹ 1 tháng rồi mới có thời gian ngồi kể lể ;).

Monday, October 5, 2015

Muốn khỏe đẹp thì phải tập thể thao

Hôm nay là ngày đầu tiên cho bà Mèo đi học thể dục nhào lộn. Mặc dù bả có vẻ phấn khích lắm nhưng mẹ bả vẫn lo trong bụng không biết bả có học gì được không. Là vì tính bà Mèo rất nhát, hay mắc cỡ, thấy người lạ bả chẳng mở miệng nói chuyện đâu.
Vừa tới nơi, nhìn vào phòng tập bả lanh chanh:
- Mẹ cho bé Mèo vô đó đi!
- Chờ chút nha con, chưa tới giờ.
5 phút, à không 2 phút sau, bả lại réo:
- Mẹ cho bé Mèo vô đi.
- Chưa tới giờ. Con đòi nữa mẹ cho đi về à!
Nạt bả vậy thôi chứ thấy bả khoái mẹ bả mừng gần chết haha.
Đến giờ, cô vừa gọi là bả buông tay mẹ chạy vào liền. Mẹ bả nhìn theo thấy bả xếp hàng, đi theo cô, làm theo cô chỉ dẫn mà ngạc nhiên quá cỡ. Không ngờ bả dạn dĩ hơn mẹ bả nghĩ. Chẳng những dạn dĩ mà bả còn lanh chanh nữa. Có lúc cô giáo đang hướng dẫn, trong khi mấy bạn khác ngồi ngay hàng chăm chú nhìn thì bả nhào ra bả làm. Cô phải tạm ngưng để hộ tống bả về chỗ ngồi :)).
Nói chung lần đầu học mà bả tỏ vẻ "chuyên tâm" vậy là mẹ bả mừng rồi ;).
Hôm nay mới phát hiện bà Mèo học đâu cái tính sai vặt. Ngồi vào bàn ăn tối, bả quay qua anh giọng lảnh lót:
- Liam, can you please cut this for me!
Thằng anh đang ăn bỏ đó quay qua cắt đồ ăn cho bả. Chưa kịp ngồi nóng chỗ đã nghe bả réo:
- Liam, can you blow it for me please!
Thằng anh cũng răm rắp chu miệng ra thổi phù phù. Mình ngồi nhìn mà mắc cười bụng nghĩ :"Không biết nó vô tình nên thêm bao nhiêu nước vào món đó." :)). Ông Quân bên đây nhìn thấy cũng bắt chước chu mỏ ra thổi. Tếu không chịu được :p.
Có lúc cái nĩa của bà Mèo dính đầy đồ ăn, bả sợ dơ nên sai tiếp:
- Liam, can you wash this for me please!
Thằng anh tỉnh bơ cầm cái nĩa bỏ vô miệng nút cái chụt rồi đưa trả lại. Bả cầm cái nĩa tính ghim đồ ăn, nhưng nghĩ sao đó mà bả la lên:
- Ewww. 
Rồi sai tiếp:
- Yai Yai, can you wash this  for me please!
Bà nội hào phóng đưa bả cái nĩa mới chứ không thèm nút cái nĩa nữa haha.
Lát sau, bả ăn kem. Ăn chán bả lại giở giọng:
- Liam, can you throw this in the trash can please!
Vậy mà thằng anh cũng chịu làm lon ton cho bả mới hài chứ hehe.
Dạo này bả cũng có khái niệm giới tính. Đây là mẩu đối thoại hồi chiều giữa mấy anh em tụi nó.
- Liam, you are not a girl.
- That's right! I'm not a girl. I'm a boy. Is Amelie a girl or a boy?
- Amelie is a girl.
- Is Yai Yai a girl?
- No, she's not a girl. She is Yai Yai.
Bà nội là bà nội thôi! :p