Tuesday, August 21, 2012

Bebop


Hôm nay, tôi muốn nói về Bebop.
Ngày tôi mới sang đây, nó chào đón tôi rất nồng nhiệt khi tôi vừa đến ngưỡng cửa. Nó chồm 2 chân lên người tôi, miệng hứ hứ mừng rỡ như đã biết tôi từ lâu. Tôi thích nó kể từ lúc đó. Nó là Bebop.
Ở một thời gian tôi phát hiện Bebop không sủa như Dot (con chó của ba chồng và vợ sau). Nghe tiếng động ở cửa, tiếng xe, thấy có người lạ... nó đều chạy theo con Dot, nhưng không phát ra tiếng gâu gâu nào. Đem thắc mắc hỏi chồng thì anh bảo vì nó sủa nhiều quá nên ba chồng bắt phải đeo cái vòng cổ để giữ cho nó im lặng, vì mỗi lần sủa, cái vòng sẽ chích điện vào cổ nó. Tôi nghe thế liền xúi:
- Con chó nào mà không sủa. Làm thế để nó im thì tội nó quá! Anh gỡ ra đi.
Chồng tôi nghe có lý, tháo cái vòng ra. Nó sủa, mà sủa nhiều thật. Nhưng đối với tôi đó không là vấn đề lớn vì khi nó sủa, chỉ cần la nó thì nó sẽ im. Nhưng ba chồng thì than phiền. Chồng tôi buộc phải đeo cái vòng lại cho nó, nhưng may sao cái vòng không hoạt động (chắc hết pin), nên ông (ba chồng) cũng đành chịu.
Bebop rất thích chơi đồ chơi. Nó thích tha đồ chơi thả xuống trước mặt tôi để tôi thảy cho nó nhặt. Nó cứ chạy đi chạy về như thế cho đến khi mệt thì nằm thở. Hết mệt lại tha đồ chơi lại thẩy trước mặt tôi.
Bebop rất biết bảo vệ chủ. Nhớ lần đó tôi vẫn còn mang thai bé Mèo, đang đứng chơi ngoài vườn với cả nó và con Dot. Tôi nhặt khúc xương nhựa (đồ chơi của chó), chưa kịp ném đi thì con Dot nhảy chồm lên định giật. Bebop tưởng Dot tấn công tôi, thế là nó rượt con Dot chạy có cờ (dù nó chỉ cao bằng phân nửa và bình thường rất sợ con Dot). Hoặc khi vợ chồng tôi giỡn với nhau mà có 1 người la lên là nó sủa um lên để can ngăn (chắc vậy).
Bebop rất thân thiện. Nó không cắn ai bao giờ dù rất giận dữ. Nó chỉ gừ gừ thông báo nếu ai đó làm nó không vừa ý. Khi khách đến chơi, nó nhào lại làm quen rồi tìm đồ chơi, tha để dưới chân khách rồi sủa, bắt khách phải chơi cùng. Không chỉ với người, nó cũng rất thân thiện với những con chó khác. Hễ có con chó nào đến chơi (tất nhiên là đi cùng chủ), nó sẽ chạy vòng vòng theo con chó đó và sủa inh ỏi làm quen.
Bebop rất hay ghen tỵ. Chỉ cần thấy con chó khác được vuốt ve là nó sẽ sủa ỏm tỏi, chen vào để được vuốt.
Bebop rất thích ăn thức ăn tôi nấu. Chưa thấy nó chê thứ gì bao giờ.
Bebop cũng rất ham chơi. Chỉ cần mở cửa ra, không để ý là nó sẽ phóng ra khỏi nhà, chạy sang nhà đối diện chửi nhau với chó hàng xóm. Chửi chán lại chạy về. Hoặc có khi ra được khỏi nhà nhà nó phi thẳng sang nhà bà ngoại chồng cách đó 2 căn. Chắc nó nhớ 2 con chó ở nhà bà ngoại. Có nhiều lúc điên tiết với nó vì nàng vội mà nó phóng ra khỏi nhà, nhảy phóc lên xe hoặc chui xuống gầm xe rồi không chịu ra.
Nhìn nó nhí nhảnh, trẻ trung, hay sủa nhặng xị, có ai ngờ nó lại chết sớm như vậy (nó khoảng 7 tuổi người tức 49 tuổi chó). Tối thứ 5 tuần trước tự nhiên thấy nó lên cơn, giãy đành đạch, nước bọt trào xung quanh miệng, gọi thì không thấy phản ứng, cứ như người bị động kinh vậy. Một lát sau nó tỉnh, lại bình thường như chưa có chuyện gì. Đến hôm sau vẫn thấy nó tung tăng. Vậy mà thứ 7, Chủ Nhật nó yếu dần. Đưa nó đi bệnh viện dành cho chó, nhưng họ cũng chẳng làm gì. Cứ báo là nó không sao, kêu chở về sau khi ở đó 1 đêm. Về đến nhà buổi sáng nó còn ăn ngon lành, buổi chiều lừ đừ, run lập cập. Mẹ chồng lo lắng lại chở đi bệnh viện. Sau khi ở thêm 1 đêm, họ lại bảo không sao, kêu rước về. Thế mà trên đường về nó đã chết.
Tôi buồn ghê gớm.
Vì từ lúc sanh con bé, tôi hay giận dữ với nó do nó hay sủa đánh thức con bé.
Vì từ sau khi sinh, tôi không còn gần gũi với nó do bận chăm con.
Vì tôi hay mắng nó khi nó tha đồ chơi vào đầy phòng.
Vì tôi bực bội khi nó phóng ra khỏi nhà, để đi chơi.
Vì tôi đã dọa sẽ cho nó đi nếu nó không nghe lời (dù thực tâm không có ý đó).
Vì tôi đã khóa nó ngoài sân khi nó sủa nhiều và làm lơ khi nó xin vào nhà (dù khoảng 5 hay 10 phút thôi)
Vì tôi đã không cho nó theo ra sân vì nó hay sủa nhặng xị do có nhiều công nhân đang xây nhà gần đó, dù nó rất thích theo tôi.
Vì tôi đã quên có 1 thời tôi đã thích nó như thế nào.
Xin lỗi Bebop. Hãy an nghỉ nhé! Tao không quên mày đâu. Điều duy nhất an ủi tao là tao đã vuốt ve mày khi thấy mày buồn, mắt mày lim dim vẻ hạnh phúc dù đang không khỏe. Chắc mày không trách tao phải không?

No comments:

Post a Comment