Wednesday, October 16, 2019

16/10/2019

2 tuần trước chị Mèo bệnh, không đi học, anh Quân  nhăn nhó rên rĩ mỗi ngày vì ảnh không “được” bệnh để nghỉ học như chị. Suốt ngày ảnh cứ bắt mẹ kiểm tra nhiệt độ coi ảnh có bị sốt không.

Cuối tuần rồi được nghỉ 4 ngày, mà mới chơi có 2 ngày thì ảnh bệnh. Sang ngày thứ 4, mẹ đo nhiệt độ thấy hết sốt...
- Con hết sốt rồi, mai đi học được. 
Ảnh mếu máo khóc:
- Quân chưa được nghỉ ngày nào hết! Quân còn nóng nè! Quân còn bệnh.
- Hết bệnh rồi! Mai đi học! Không nói nhiều!
Mặc dù ảnh không vui, còn ấm ức vì “chưa bệnh đủ”, nhưng cũng đành im lặng.
Buổi tối đang ngủ thì ảnh lại lên cơn sốt, người nóng như cục than. Mẹ phải đánh thức ảnh dậy cho uống thuốc. Thành ra mong ước được nghỉ học vì bệnh của ảnh thành hiện thực.

Sau 4 ngày nghỉ của trường, ảnh nghỉ thêm 2 ngày nữa, tổng cộng ảnh ở nhà gần 1 tuần. Vậy mà hôm nay mẹ bảo:
- Quân ơi! Con hết sốt rồi, mai bắt đầu đi học lại nha!
- Sao vậy? Quân mới nghỉ có 2 lần (tức là 2 ngày). Hôm bữa chị Mèo nghỉ nhiều hơn mà!
- Bữa giờ con ở nhà cả tuần rồi, còn đòi gì nữa?
Lúc đó ảnh mới im. Thật không ngờ ảnh nhớ chị Mèo nghỉ được bao nhiêu ngày luôn đó!

Ở nhà, chốc chốc ảnh coi đồng hồ rồi hỏi:
- Chị Mèo đang làm gì?
- Chắc chị Mèo đang ăn?
- Chị Mèo có ở outside không mẹ?
...
- Mẹ, tới giờ đi rước chị Mèo chưa?
- 5 phút nữa con!
Vài phút sau...
- Sao mẹ không đi rước chị Mèo?
- Còn 1 phút nữa.
...
- Sao mẹ chưa đi?
- Con không thích mẹ hay sao mẹ cứ kêu mẹ đi hoài vậy.
- Because Quân sợ mẹ late.

Tử tế ghê hông! Ai không biết nghe qua tưởng ảnh quan tâm mẹ lắm, nhưng thực ra ảnh mong mẹ đi để ảnh tranh thủ coi TV. Mỗi lần mẹ nói chuẩn bị đi đâu là ảnh nhắc nhở liên tục vậy đó!

Anh này bị mẹ dọa miết nên rất sợ hư răng. Có những lúc ảnh mệt quá ngủ quên mà mẹ chưa kịp đánh răng cho ảnh, nửa đêm giật mình thức giấc thì dù là 2,3 hay 5,6 giờ sáng thì ảnh cũng một mực bắt mẹ đánh răng cho. Đánh răng xong leo lên giường ngủ tiếp. Có hôm mẹ thấy gần sáng rồi nên năn nỉ:
- Còn có 1 tiếng nữa là tới giờ dậy rồi, thôi ngủ tiếp đi con! Chút khi nào dậy đánh răng luôn.
- Không được! Quân phải đánh răng liền!
Rồi khóc toáng lên. Con ai mà lì dễ sợ hong????


Có khi nhờ làm việc gì ảnh nhăn nhó, càm ràm, mặc dù vẫn làm. Nhưng cũng có lúc tự động đi kiếm việc phụ mẹ. Như có lần mẹ đang nói chuyện với bạn, ảnh nghe lỏm được mẹ than là chén đĩa, muỗng nĩa trong máy rửa chén để đó hoài không ai dẹp giúp, thế là ảnh xung phong:
- Để Quân làm cho mẹ. Không ai phụ mẹ thì để Quân làm cho mẹ.

Có lần ảnh lục đục gì đó trong phòng một lúc rồi chạy ra:
- Mẹ, Quân có surprise cho mẹ! Mẹ đi vô phòng Quân đi!
- Chờ mẹ nói công câu này với bà ngoại đã con!
- Không được! Mẹ phải đi liền!
Thì ra ảnh dọn phòng sạch sẽ để làm mẹ ngạc nhiên. Mẹ không vào liền là ảnh giận.

Ảnh không dọn thì thôi, ảnh đã dọn thì rất ngăn nắp, sạch sẽ. Mà đã sạch sẽ thì ảnh không cho ai bày bừa. Chị Mèo ngồi lắp ráp LEGO, ảnh giật lại, đem cất tủ, rồi còn la luôn chị:
- Chị Mèooooo! Quân mới dọn dẹp xong!


Thế là 2 chị em cãi nhau. Thế là 2 chị em giận nhau. Rồi con chị chạy ra méc mẹ. Rồi thằng em cũng chạy ra méc mẹ. 2 đứa hét thì mẹ phải hét to hơn. Chả trách 2 đứa ngày càng lớn, giọng mẹ ngày càng thanh tao, nho nhã, nhỏ nhẹ. 😀 

Monday, May 20, 2019

20/5/19

Ngày này 5 năm trước, nửa đêm đánh thức chồng dậy vì có dấu hiệu sinh. Trên đường đi vô cùng lo lắng vì... lỡ vào bệnh viện mà bác sĩ nói chưa đến ngày thì làm sao 😀. 
Đến bệnh viện thì y tá kiểm tra rồi bảo nở 3 phân rồi, sắp sinh. Vậy mà mừng dễ sợ vì không phải quay về nhà 😉.
Khoảng 8:20 sáng thì anh ấy ra đời. Sau khi lau chùi, mặc tã, cân đo, lấy dấu chân này nọ thì cô y tá trao anh cho mẹ. Mẹ thử cho anh ngậm ti, vậy mà anh bú ngay lập tức. Cô y tá còn ngạc nhiên: Anh ý thật thông minh!

5 năm là khoảng thời gian dài, nhưng mẹ thấy như chớp mắt. Năm đầu tiên mẹ lo vì anh có vẻ chậm hơn mấy em bé khác. Ở độ tuổi người ta biết bò thì anh chỉ trườn, người ta bắt đầu đứng chựng mà anh vẫn không có dấu hiệu muốn đứng lên. Nhưng thật ra không phải anh chậm mà là anh phát triển theo hướng của riêng anh. Anh đi được rồi anh mới tập đứng chựng. 

Anh ồn ào từ nhỏ đến lớn, rất hài hước, rất tình cảm, rất sáng dạ và rất biết diễn. Mẹ luôn đùa rằng tương lai có khi anh sẽ là diễn viên hài. Ngày chị Mèo còn nhỏ, mẹ còn có thời gian để dạy, để chơi với chị Mèo. Đến khi anh ra đời thì mẹ bận quá, chẳng chơi với anh nhiều. Anh toàn tự học, tự chơi. 

Lúc còn nhỏ, anh cực kỳ kén ăn. Thực đơn của anh rất giới hạn vì anh nhất định không ăn bất cứ món thịt, cá nào. Vậy mà từ khi 4 tuổi, anh bắt đầu thay đổi, ăn được rất đa dạng. Thấy mẹ ăn gì cũng xin thử. Cá, thịt, rau củ ăn tuốt. Mẹ rất thích sự thay đổi của anh.

Anh tình cảm lắm! Mỗi sáng ba đi làm, anh phải hôn hít, ôm ấp, chào tạm biệt vài ba lần mới thoả mãn. Anh rất thích chia sẻ với người khác. Khi anh đã quyết cho ai cái gì là người đó nhất định phải nhận. Như sáng hôm qua, chị Mèo được tiên răng cho 2$, chị sảng khoái chia cho em 1 nửa. Sau khi nhét tiền vào ống heo, anh lại móc ra 1 tờ 20$, dúi vào tay mẹ, bắt phải nhận. 

Anh có tật xấu là rất hay rên, đặc biệt lúc anh đói. Câu cửa miệng của anh luôn là: “Quân đói. Mẹ cho Quân ăn đi! Quấn đói sắp chết rồi!”. Mặc dù tướng ảnh có nhịn vài ba ngày cũng không xi nhê.


Còn nhiều điều về ảnh lắm... Nhưng mẹ ảnh buồn ngủ lắm rồi! Lần sau rảnh viết tiếp.


Chúc mừng Attachment.png sinh nhật em bé của mẹ!

Sunday, January 27, 2019

28/1/2019



Sáng, anh Quân í ới:
- Chị Mèo! Chị Mèo!
- What?

Chạy lại méc:
- Mẹ! Quân nói chị Mèo mà chị Mèo trả lời bằng tiếng Spanish. Chị Mèo nói “What?”.

Trưa, mẹ gọi:
- Quân ơi! Vô phòng con lấy cho mẹ ‘thirteen’ cái móc!
- Mẹ! Sao mẹ nói tiếng Spanish? Sao mẹ nói ‘thirteen’?
- Ờ! Tại mẹ nói tiếng Việt con đếm sai nên mẹ phải nói tiếng Anh.

Con trai bị mẹ bắt nói tiếng Việt nên lậm quá rồi! Haha

Thêm 1 câu chuyện, ghi ra để quên.
Ba hỏi:
- Hey Alex, how old are you?
- 4.
- How old will you be on your next birthday?
- 3.
- Are you sure you’re gonna be 3, not 5?
- Yes. I don’t want to be old. I don’t want to be dead.

:D

Saturday, January 5, 2019

5/1/2019

Mẹ nói chuyện với bà ngoại trên mạng, anh Quân đi ngang qua, bà ngoại hỏi:
- Quân ơi! Quân không dạ bà ngoại hả?
- Dạ bà ngoại!
....
Xong chạy lại kéo áo mẹ, rên rỉ, méc:
- Mẹ, Quân dạ bà ngoại mà bà ngoại không dạ  Quân.
Bà ngoại xin lỗi và dạ ảnh thì ảnh mới toét miệng cười.

Nhiều lúc mẹ đang bận, không nghe ảnh gọi thì mười lần như 1, ảnh đều nhắc nhở.
- Mẹ! Mẹ ơi!
- ...
Không thấy mẹ trả lời.
- Mẹ ơi! Mẹ nói dạ Quân!
:))

Hôm bữa đang coi TV, tự nhiên ảnh chạy vô phòng, xong chạy ra mếu máo:
- Mẹ! Quân không thích cái đó!
- Con không thích cái gì?
- Mẹ vô phòng Quân đi!
Rồi 1, 2 lôi kéo mẹ vô phòng cho bằng được. Chỉ tay lên cái gối, ảnh bảo:
- Quân không thích cái đó! Quân muốn cái màu black. 
- Con muốn mẹ thay áo gối cho con hả? 
Ảnh gật gật.
- Cái đó màu blue chứ đâu phải black con.
(Áo gối xanh dương đậm nên ảnh nhìn ảnh tưởng đen.)
Thay xong ảnh ôm gối ra ghế ngồi coi TV tiếp. Nhỏ đến lớn có cái tật ghiền gối không bỏ. Bộ sofa đã có 6 cái gối mà phải ôm gối của ảnh thì ảnh mới chịu.

Ảnh tình cảm thì thôi rồi! Mỗi lần ai chuẩn bị đi ra khỏi nhà là dù cho đang làm gì, ảnh cũng bỏ hết, lật đật chạy ra cửa:
- Wait! I need to kiss you!
Ai mà bỏ đi không chờ ảnh là ảnh khóc tức tưởi, khóc như mất sổ gạo. 

Ảnh mê ba lắm! Ba ở nhà là ảnh cứ lẽo đẽo theo sau như cái đuôi, không thấy là đi kiếm. Ban ngày thì mê ba nhưng tối lại ghiền mẹ. Bởi vậy có 1 dạo tối nào ảnh cũng rủ ba chơi oẳn tù xì coi ai thắng thì được ngủ với mẹ.  

Ngoài ba mẹ ra thì ảnh còn khoái chị Mèo nữa. 2 chị em tự bày đủ trò. Có khi thì chơi đồ chơi, vẽ linh tinh. Có khi chỉ ngồi nói qua nói lại, kiểu đóng vai này vai nọ rất rôm rả. Cũng có khi chôm được điện thoại của mẹ, 2 đứa đóng cửa ngồi trong phòng chụp hình, quay phim đầy máy. Hôm nọ, mẹ đang làm việc nhà, tự nhiên thấy im lặng, không thấy bóng dáng 2 chị em đâu. Nghĩ bụng chắc lại tìm được cái máy nào đó, trốn mẹ để chơi, nên mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng định la. Ai dè đâu 2 chị em đang ngồi trên giường: chị đọc sách, em chăm chú lắng nghe. Mẹ quê quá xá!

Ảnh thật thà lắm! Mẹ mua sinh tố uống, thấy ngon nên chừa cho 2 chị em miếng. Rước em đi học về trước, mẹ dặn:
- Quân uống chừa cho chị Mèo với nghe con!
- Dạ!
Mẹ lái xe mà nghe ảnh khoe:
- Mẹ! Quân không có uống hết. Quân chừa cho chị Mèo!
- Quân giỏi quá!
Rước chị Mèo ra xe, ảnh cầm ly lên đưa chị:
- Quân chừa cho chị Mèo nè!
Nhìn lại thì hỡi ơi, cái ly đã tới đáy. Đúng là ảnh có chừa, nhưng chừa đúng vài giọt, hút 1 hơi là hết sạch. Mẹ không la ảnh được vì thật sự ảnh có để phần chị, chỉ tại mẹ không dặn để lại bao nhiêu thôi.

Anh này miệng ảnh lớn, rất ồn ào! Ảnh là 1 diễn viên có thể đóng cả vai bi và vai hài. Ảnh tếu khủng khiếp mà ăn vạ cũng số 1. Mặc dù ảnh là út nhưng ảnh không có được cưng chiều. Mẹ chẳng có mấy thời gian chơi với ảnh nên nhiều khi được mẹ rủ chơi LEGO hay chơi xe hơi là ảnh mê tít, chơi hoài không chán. Mẹ đòi nghỉ là ảnh khóc lóc, năn nỉ thêm thời gian. Lúc  buồn buồn ảnh lại bám đuôi mẹ hỏi:
- Mẹ xong chưa? Sao mẹ không chơi với Quân vậy?

Nhìn mặt ảnh là mẹ chỉ muốn bỏ hết việc ngồi chơi với ảnh cả ngày... Thương ghê lắm!