Sunday, August 12, 2012

Giận! Giận! Giận! Giận!

Nhìn tiêu đề cũng đủ biết tui đang giận cỡ nào rồi. Đối tượng: chồng nhà.
Số là hôm qua sinh nhật hắn. Hắn bảo mong ước được ở nhà chơi game nguyên ngày sau khi nghe tui hỏi muốn đi đâu chơi. Tui điên lắm nhưng ráng kìm nén vì dù gì cũng là ngày của người ta mà, nên tui không nói gì. Lý do điên ư? Tui để hắn chơi game tất cả các tối sau giờ làm vì nghĩ sau khi làm việc chắc cần thư giãn. Thế là ngày nào cũng chơi. Ừ thì tui đồng ý mà nên tui đâu hó hé gì. Chơi xong leo lên giường là ngủ ngay, thậm chí chẳng có thời gian trò chuyện với tui. Tui bực! Tui bực! Nhưng tui không thèm nói. Tui nghĩ sinh nhật hắn ít nhất hắn cũng muốn làm gì hoặc đi đâu đó với mình. Thế mà...
Vậy là tui để cho chơi luôn. Nguyên buổi chiều ngày hôm qua chơi, đi ăn xong lại về chơi đến khuya. Xong lại điệp khúc leo lên là ngủ.
Nhịn hết nguyên ngày hôm qua, cứ nghĩ thôi để chủ nhật đi chơi cũng được. Mới sáng ra hắn bảo phải làm bài. Tui không nói gì (lý do chính đáng mà). Tui bồng con lên lầu cho con ngủ. Đến trưa mẹ chồng chở đi ăn xong đi chợ luôn. Về đến nhà thì bài vở xong rồi nên tui nhờ trông con cho tui nấu bữa tối vì tự nhiên thèm bánh canh. Hắn chơi với con được 1 chút là bắt đầu kêu, bắt đầu than lâu, bắt đầu réo tên tui. Tui bực quá tui làm mặt giận. Thế là im được 1 chút. Lát saulại kêu, lại than con ọc hoài, con bị bệnh, con đói, cho con bú sữa chưa... Mà hễ lần nào tui nhờ trông con để tui làm việc thì cũng vậy chứ không chỉ lần này.
Tui điên, điên lắm rồi. Cứ đà này nhá, tui về VN ở luôn nhá, ở đây tha hồ mà ôm máy chơi game nhá. Con người tui dịu hiền vầy mà không muốn cứ muốn chọc cho tui quạu lên là sao? Là sao?

No comments:

Post a Comment