Saturday, February 28, 2015

28/2/2015

1. Bé Mèo đang ngủ, nghe em khóc liền nói:"peek-a-boo" để chọc em cười. Tưởng chỉ thức ai dè nhìn lại vẫn đang ngủ say sưa. Thiệt là có tinh thần giúp mẹ ngay cả trong giấc ngủ :)).
2. Dạo này em ý hay nói tiếng Việt lai tiếng Anh. Cứ chữ nào mà có "c" ở cuối là em phát âm thêm "Kh" phía sau. Ví dụ như "khóc" thì ẻm nói thành "khóc-kh". Những lúc như vậy mẹ bắt nói lại. Khi nói đúng rồi là ẻm reo lên:"Mẹ, bé Mèo không có nói kh".
Cũng có lúc ẻm nói sai mà cứ nhất nhất cãi:"Bé Mèo không có nói kh". Mẹ kêu nói lại. Đến khi phát hiện ra mình sai thì ẻm ỏn ẻn cười hoặc cố tình nói sai nữa để chọc mẹ.
Ngoài "kh" ra thì ẻm cũng thêm đuôi cho mấy chữ có âm cuối là "p", "t"...
Ẻm chưa biết đánh vần nên phát âm vậy chỉ là phản xạ thôi. Lúc đầu mình cũng ngạc nhiên lắm nhưng dần dần nhận ra có lẽ ẻm căn cứ vào âm phát ra cuối mà thêm đuôi. Ví dụ "nước" sẽ thành "nước-kh", "tập" sẽ thành "tập-p"...
Những chữ có đuôi i, y, g, u... thì không thấy thêm thắt gì.
3. Thỉnh thoảng ẻm hay ôn lại "kỉ niệm", kiểu như:"Hôm bữa bé Mèo giật tóc mẹ, mẹ la bé Mèo, bé Mèo khóc.". Con bé này bị nghiện tóc mẹ. Lâu lâu chạy lại rờ tóc tí rồi chạy đi chơi tiếp. Nhiều lúc cao hứng nắm giựt nữa chứ! Bị la, bị "cấm vận" nên nhiều lúc muốn rờ tóc mẹ thì vừa vuốt vuốt tóc vừa nói:"Bé Mèo cầm tóc mẹ. Bé Mèo không có giật. Mẹ không la bé Mèo.". Cũng biết rào đón ghê không?

Friday, February 27, 2015

27/2/2015

1. Sáng, chị Mèo nhờ ba chọn đồ mặc đi học. Mẹ dặn chọn màu hồng theo lịch của trường. Mẹ ngồi nghe Mèo thủ thỉ:
- Daddy, I don't like pink.
Con gái người ta đa phần thích màu hồng, màu tím, con nhỏ này thì chỉ thích màu xanh dương :p. Không chừng mẹ chọn tên gần gần giống bà nội nên sở thích của chỉ cũng giống bà nội luôn (bà nội cũng thích màu xanh dương).
Lát sau chị ý đi ra, trên tay cầm cái áo màu tím. Mẹ bảo:
- Hôm nay cô dặn mặc áo màu hồng mà con!
- Đây, có màu hồng mà mẹ!
Vừa nói vừa chỉ tay vào trái tim màu hồng trên áo. Nói thêm là cái áo đó màu tím, in hình nhiều trái tim đủ màu sắc và 2 trong số này là màu hồng lợt và hồng đậm. Mẹ nghe nói xong thì cũng đành chịu thua. Ừ thì miễn có hồng là được. Với lại trường chỉ khuyến khích chứ không bắc buộc phải mặc đúng màu.
2. Dạo này Mèo bệnh suốt nên thỉnh thoảng bà nội lại buông câu cảm thán:
- Poor my baby!
Mỗi lần như thế chị Mèo lại nhắc nhở:
- I'm not a baby.
- You're always my baby.
- No, I'm not. I can talk.
Mẹ hỏi:
- Vậy trong nhà này ai là baby?
- Em Quân.
Bà chị quan niệm là baby không biết nói. Chị biết nói rồi nên không còn là baby nữa :D.

3.Tối, thay đồ ngủ, chị ý mặc áo vàng, quần tím hoa cà. Xong quay qua nhìn mẹ cười, hỏi:
- Mẹ, đẹp hong?
Cái má chị ửng hồng nhìn thiệt xinh! Mẹ phải tán đồng :
- Ừ, đẹp lắm!

Tuesday, February 24, 2015

Daddy, I don't like Mommy!

1. Con bé Mèo dạo này nó cứ bảo ba nó vầy:
- Ba này, con không thích mẹ.
Nghe mà ruột, gan, lòng, mề tan nát hết luôn. Cũng bởi là ba nó mỗi ngày chỉ tiếp xúc với nó vài chục phút nên lúc nào cũng cười toe cười toét, nói chuyện dịu dàng như thiên thần. Thành ra mẹ nó với kỷ luật thép trở thành ác quỷ. Hụ hụ
2. Buổi chiều đang cắn hột hướng dương thì nó lại xin ăn. Lo cắn cho nó mà cả buổi mẹ nó không ăn được hột nào. Mẹ nó bảo:
- Thôi bé Mèo ăn đủ rồi, để cho mẹ ăn nữa chứ!
Mẹ vừa ăn mới 2 hột đã nghe nó léo nhéo:
- Mẹ để cho bé Mèo ăn nữa chứ!
Học nhanh ghê chưa?
3. Buổi tối, nó chơi đồ chơi xong không chịu dẹp. Mẹ nó bắt cất đồ chơi thì nó lại ngồi chơi tiếp. Sắp đến giờ đi ngủ nên mẹ nó bảo:
- Mẹ đếm đến 3 con không dẹp là mẹ đem quăng vô thùng rác.
Vừa đếm đến 3, nó ù té chạy lại chỗ ba nó bảo:
- Ba ơi, mẹ đáng sợ quá!
Ba nó chêm thêm:
- Ba cũng còn sợ mẹ huống chi con.
Coi đã không? Chồng với con vầy có đáng đem ra bắt cúi xuống chổng mông lên đánh cho nát đít không? Tui hiền vậy mà nói đáng sợ là thế nào?
- Xong! Mẹ quăng hết đồ chơi rồi!
Nó lại than thở:
- Ba ơi, con không thích mẹ!
Thế mà vài phút sau chạy lại nói chuyện với mẹ tỉnh queo như không có gì xảy ra.
- Con nói không thích mẹ mà. Mẹ giận rồi!
- Mẹ, bé Mèo thương mẹ!
Vừa nói 2 tay vừa đưa lên vỗ vỗ đòi ẵm. Thiệt là muốn giận cũng khó!

Wednesday, February 18, 2015

Đêm 30

Trước khi đi ngủ, thằng nhóc tự nhiên hỏi:
- Hey Lan, what do you think about life with kids?
Mình bảo:
- It's fun.
Nó hỏi tiếp:
- It's fun, but busy, right?
- That's right.
Mình vẫn nhớ câu nói ngày xưa của ông thầy dạy Toán:"Vợ chồng lấy nhau mà không có con mai mốt già giống như 2 con khỉ nhìn nhau vậy.".
Nghe thì buồn cười nhưng cũng chí lí. Còn trẻ còn tung tăng được cho dù không con cũng chẳng có gì đáng lo. Sau nay già, chẳng còn ham hố, theo đuổi nhiều mục tiêu nữa thì sum vầy bên con cháu là điều hạnh phúc nhất còn gì!
Nội chuyện có con không là đã nếm đủ hỉ, nộ, ái, ố rồi đó!
Vui khi lần đầu được ôm con vào lòng. Phấn khích mỗi lúc con nhoẻn miệng cười. Hào hứng với mỗi cuộc trò chuyện cùng con dù rằng con chỉ ê a. Tự hào khi con lần đầu biết lật, biết trườn, biết bò, biết đứng, biết đi, biết nói... dẫu là những việc đó không sớm thì muộn con sẽ làm được. Đó, ai làm cha mẹ chắc đều trải qua những cảm giác này.
Không chỉ có vậy. Có làm cha mẹ thì mới thấu hiểu nỗi lo lắng mỗi khi con ho, con sốt, con cảm, hay chỉ là khi con buồn, con không được vui... Có làm cha mẹ thì mới "thấm" tại sao nhiều người hi sinh rất nhiều thứ vì con.
Ngoài ra còn kể đến cái cảm giác tội lỗi mỗi khi cáu giận với con chỉ vì trong người không được khỏe. Có lúc la hét cho đã giận nhưng lại nguôi ngay khi nhìn con buồn xo hoặc rơm rớm nước mắt.
Nói tóm lại là con cái sẽ làm cho cuộc sống thú vị hơn rất nhiều.

Đêm 30 ngồi đây viết nhảm trong khi giờ này ở Việt Nam mọi người đang dắt díu nhau đến từng nhà chúc tết, ăn chút mứt, uống chút trà, trò chuyện một tí, có khi còn ăn cơm mỗi nhà một ít nữa. Tết là nhớ nhà. Ngộ ha!

Cả tuần nay thiệt mệt! Con chị bệnh chưa hết thì lại đến thằng em bệnh theo. Con bé Mèo bình thường chạy nhảy om sòm mà bệnh lần này mệt đến nỗi chỉ nằm một chỗ, TV cũng chẳng buồn coi. Phải mất hơn 1 tuần 2 đứa mới khỏe lại một tí dù vẫn còn ho và sổ mũi. Nhưng hết sốt là mừng rồi. Có mấy bữa mình lo lắng đến nỗi mà sinh ra trầm cảm luôn hay sao đó. Tự nhiên cảm thấy chán nản kinh khủng! Tội nghiệp con bé Mèo, vốn đã ốm nhom mà bây giờ bị bệnh, ăn uống chẳng được bao nhiêu thì lại còn ốm hơn nữa. Thấy tội kinh khủng mà chẳng biết làm sao. Ép ăn không được vì mình hiểu lúc bệnh thì có muốn ăn uống gì đâu! Thôi thì hi vọng sau đợt bệnh cuối năm này thì con có sức đề kháng tốt hơn để không bao giờ bị lại lần nữa.


Friday, February 13, 2015

Mèo bệnh

Mèo bị bệnh mấy bữa nay: sốt, ho, xổ mũi. Hôm qua đi bác sĩ khám, xét nghiệm strep throat với flu thì đều âm tính. Bác sĩ không nói gì thêm. Tối hôm qua, ba Mèo đo nhiệt độ rồi lo lắng: 104F. Mình không quen với độ F nên chưa hình dung được là khoảng bao nhiêu độ C (hồi xưa có học cách chuyển đổi mà quên mất rồi),. Đến hôm nay rảnh đổi ra thử thì là 40 độ C hic hic. Tội nghiêp Mèo, bình thường đã ăn ít mà bây giờ bệnh thì lại chẳng muốn ăn gì luôn. Mỗi khi hỏi Mèo muốn ăn gì là luôn nhận được câu trả lời:"Bé Mèo không thích ăn gì".
Sau khi uống thuốc, Mèo ăn được 1 trái chuối, tí sandwich và nutella rồi đi ngủ. Nhìn con rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được. Cứ nằm xuống tí lại dậy:"Mẹ ơi bé Mèo đi tiểu". Đến khoảng 12 giờ thì con bắt đầu ho liên tục, ho không dứt được, người lại run lên bần bật. Ba Mèo lúc đó quyết định đưa con đi cấp cứu. Lên xe con vẫn ho, vẫn run, một lúc sau mới hỏi:"Mẹ, ba đi đâu?" (ý là ba đang lái xe đi đâu). "Ba đưa bé Mèo đi bác sĩ, bác sĩ khám cho bé Mèo mau hết bệnh nha!". Con gật gật. Con ho nhiều đến nỗi mình lo lắng con sẽ bị ói. 
Đến bệnh viện, sau khi làm thủ tục thì cả nhà vô phòng chờ ngồi đợi. Ẵm con đi coi hồ cá xong, vừa ngồi xuống ghế là con ói đầy hết lên mình 2 mẹ con. Mùi trái chuối lên men thiệt là ... khủng khiếp. 
Vào phòng khám, đo huyết áp, đo nhiệt độ, uống thêm một liều thuốc thì Mèo bắt đầu đỡ hơn một chút, không còn run lập cập nữa. Hoặc có thể do ói xong nên mới được như vậy. Cả nhà được đưa qua 1 phòng khám riêng để chờ bác sĩ. Lúc đó là khoảng 1 giờ sáng, chờ mãi cho đến gần 3 giờ bác sĩ mới đến hỏi thăm bệnh, rồi chuẩn đoán. Đến lúc đó mới biết thì ra chồng mình sợ Mèo bị động kinh nên mới đưa lên bệnh viện nhi thay vì phòng cấp cứu ở gần nhà. Mình thì nghĩ đơn giản con bị lạnh nên run cầm cập vậy thôi. Bác sĩ cũng nghi ngờ con bị động kinh nên cứ hỏi lúc con bị run như vậy thì có tỉnh táo nói chuyện không, mắt mở hay nhắm... Theo lời bác sĩ thì chuyện trẻ em dưới 5 tuổi bị động kinh là chuyện bình thường và nếu bị 1 lần thì sẽ có 1 lần nữa nhưng sau 5 tuổi thì sẽ tự khỏi. Sau khi chụp hình, lấy mẫu nước tiểu để thử, bác sĩ cho về, không quên dặn rằng không được cho dùng thuốc ho, chỉ uống thuốc giảm sốt thôi.
Bác sĩ vẫn chưa kết luận con bị gì, nhưng thấy con qua khỏi tình trạng như lúc ở nhà là cũng mừng rồi.  Về đến nhà là cũng 4 giờ sáng. Mà có ai nghĩ con bé Mèo có thể thức gần trắng đêm như vậy vẫn cười đùa vui vẻ(sau khi ói), vẫn nói chuyện rất hăng, trong khi ba mẹ thì đuối quá là đuối luôn. Trên đường ra xe mẹ chỉ mặt trăng:"Con nhìn kìa, mặt trăng nhìn giống miếng dưa hấu không? Mẹ cắn 1 miếng nha! Ngoàm!". Thế là con cũng bắt chước, lại còn líu lo khoe ba:"Daddy, the moon looks like watermelon". "Mẹ ơi, mặt trăng chạy". Mẹ cứ phải giục con ngủ mãi thì con mới chịu nhắm mắt rồi ngủ ngon lành. Về đến nhà, mẹ ẵm vào đặt lên giường, thay đồ, đắp mền cho con mà con vẫn ngủ say không hay biết gì. Đây là lần đầu tiên con chịu đắp mền ngủ, chứ bình thường cứ đắp lên được chút là con đạp ra dù con ngủ say đến cỡ nào.
Người xưa bảo "Thức đêm mới biết đêm dài", mình thì thấy "thức đêm mới biết giấc ngủ của mình không dài" :D.
Tội nghiệp chồng phải thức cùng mà sáng phải dậy sớm hơn để đi làm. Mình thì may mắn là mẹ chồng giữ thằng nhóc giùm cho ngủ bù. Hai mẹ con ngủ đến 10 giờ mới dậy. Tính ra cũng chỉ khoảng 5 tiếng(do phải thức dậy 1 tiếng cho thằng nhóc ăn sáng), nhưng cũng khá tốt rồi.
Hi vọng là qua đợt này con miễn dịch với bệnh luôn đi cho mẹ nhờ :D.