Monday, December 29, 2014

Sang tháng thứ 7

Con trai đã tròn 7 tháng được gần 10 ngày rồi mà hôm nay mới có thời gian ngồi viết cho con.
Tròn 7 tháng, con đã biết tự bốc ăn rất giỏi. Thậm chí con thích tự ăn hơn là được mẹ đút. Lần đầu mẹ thử cho con ăn bốc là khi con khoảng hơn 5 tháng. Nhìn con tập trung điều khiển 2 ngón tay để lấy thức ăn mà thấy thương gì đâu! Lúc mới thì thỉnh thoảng con mới bốc được một cái cereal, nhưng có khi cho vào miệng lại bị rơi ra ngoài. Con lại miệt mài ngồi bốc tiếp. Cho nên đổ ra cho con ăn nhưng chó ăn là chủ yếu :)).
Sau đó vài ngày, con dùng ngón tay nhuần nhuyễn hơn nên con ăn 1 nửa, chó ăn 1 nửa. Rồi chỉ 1, 2 ngày tiếp theo thì con ăn là chủ yếu. Có khi ăn chán con cố tình quăng xuống cho chó ăn chung :)). 
Nói chung là cho đến bây giờ thì con dùng cả 2 tay bốc thức ăn rất giỏi. Con thậm chí còn biết chọn món nào con thích để ăn trước nếu mẹ để một lúc nhiều món xuống bàn cho con.

Hơn 6 tháng con mới mọc cái răng cửa đầu tiên ở hàm dưới. Tuy chỉ mới có 1 cái răng nhưng con nhai thức ăn rất thuần thục chứ không chỉ bỏ vào miệng rồi nuốt. Nhìn cái miệng móm mém của con khi ăn thiệt yêu không chịu nổi!

Gần 4 tháng thì con bắt đầu lật và chỉ lật úp lại chứ chưa biết ngửa ra. Con dừng lại ở đó khá lâu vì mẹ bận bịu, không có thời gian bỏ con xuống đất để con chơi. Con được hơn 6 tháng thì có 1 lần mẹ để con nằm dưới đất , bỏ một ít đồ chơi trước mặt con để xem con có trườn tới không, rồi mẹ chạy ra ngoài có tí việc. Khoảng 5 phút sau chạy vào thì thấy con nằm cách chỗ ban đầu 1 quãng xa, nhưng không phải theo hướng trước mặt mà là hướng bên hông của con. Để giải đáp thắc mắc làm cách nào con đi được xa như vậy, mẹ đem đặt con lại chỗ cũ rồi quan sát. Thì ra con lăn vòng tròn. Lật úp lại. Rồi từ vị trí nằm sấp, con nghiêng người cho cái đầu chạm đất trước và đẩy chân để cả người lật ngửa ra. Cứ thế con lật úp, rồi ngửa, rồi úp rồi ngửa, thành ra lăn được 1 quãng xa ;).

Hôm nay con tiến thêm 1 bước là nằm sấp lại, rồi lật ngửa ra về vị trí cũ chứ không lăn tròn nữa. Và có vẻ như con bắt đầu trườn khi mẹ thấy con co chân lên rồi lại đạp chân ra để di chuyển về phía trước. Rồi chẳng mấy chốc con sẽ di chuyển khắp nhà cho coi!

Con bắt đầu nói mama, rồi baba. Ba con  hơi ghen tỵ vì chữ đầu tiên con nói là mama chứ không phải ba ba :D.

Con cũng đã biết đùa giỡn với chị Mèo. Có hôm chị đứng nhìn em cười ha ha, em cũng cười ha ha đáp lại. Cái cảnh này thiệt ngộ nghĩnh gì đâu!

Con cũng đã biết lạ rồi. Lúc trước ẵm con qua nhà cô Chi, con không bao giờ khóc. Thế mà bây giờ qua đó mà mẹ bỏ đi đâu là con mếu máo liền. Một lúc sau quen người, quen chỗ thì con mới chịu chơi.

Em bé của mẹ mới đó mà đã hơn 7 tháng rồi. Nhanh quá là nhanh! Nhiều lúc mẹ thấy tiếc thời gian đã qua, nhớ lúc con bé tí và ước con cứ mãi như thế này. Yêu em bé lắm lắm!

Tuesday, December 16, 2014

Quà! Quà! Quà!

Thiệt tình là không rảnh để ngồi viết blog nhưng mà bực mình quá nên phải viết ra để trút giận. Mình đã thỏa thuận là thay vì mua một đống đồ chơi cho mấy đứa nhỏ như mọi năm thì năm nay mua ít lại và cho tụi nó tiền để bỏ vào ống heo để dành. Đồ chơi thì tụi nó chỉ chơi một vài bữa chán là bắt đầu đòi món khác. Nói nheo nhẻo cả một thời gian dài mà ông chồng ừ ừ gật gật xong rồi cuối cùng lại thấy mình mua chưa đủ hay sao mà lại đi mua tiếp.
Đã vậy sáng nay mẹ chồng lại hỏi :"Ủa, bộ nó chưa mua đồ chơi cho tụi nhỏ hả?". Thiệt tình mình không thích câu hỏi này. Không lẽ hai vợ chồng phải mỗi người mua riêng đồ chơi để tặng hay sao trời? Mẹ chồng mình năm nào cũng đổ cả đống tiền để mua quà cho tụi nhỏ. Mình biết là bà thương tụi nó, nhưng đâu nhất thiết phải mua thiệt nhiều rồi bắt 2 vợ chồng mình đua theo để mua nhiều giống vậy. Thiệt là bực  mình mà!
Đồ chơi ở nhà thì cả đống. Nhiều lúc mình muốn đem cho hết cho nhà cửa sạch sẽ. Gì đâu mà nhìn đâu cũng thấy đồ chơi. Dọn không gọn được. Đem cho thì người này cản, người kia cản. Vì món này tụi nó thích (dù chả thấy đụng tới), món kia lúc mua mắc lắm nên đừng đem cho.... Nhiều lúc mình muốn có 1 căn nhà của riêng mình để mình quyết định được những chuyện vặt vãnh như vậy.
Hôm qua ông chồng  mình tự nhiên về nhà than :"Không biết có phải tụi con được cưng chiều quá hay không? Có nhiều đứa trẻ khác còn không có đồ ăn, không có chỗ để ở.". Nghe vậy mình cũng mừng vì cuối cùng ổng cũng hiểu ra điều đó. Ai dè bữa trước nói vậy, bữa sau đổ tiền ra mua quà tiếp. Hỏi điên được không?
Mình tự nhủ từ giờ trở đi, chuyện mua gì để tự ổng quyết định, đỡ mất công suy nghĩ chọn quà cho mệt óc. Nói hoài không nghe thì thôi. Bực rồi! Không buồn nói nữa.