Tuesday, October 14, 2014

14/10/2014

Mấy hôm trước mẹ kế của chồng nói chuyện với mình về mẹ của bà ấy. Bà bảo lần này về thăm mẹ mới có dịp đọc được những lá thư của mẹ gởi cho bà ngoại. Mẹ bà năm nay 89 tuổi nên khi bà mới kết hôn và ở xa nhà vào lúc tầm 20 tuổi thì thư từ là cách liên lạc chủ yếu. Được đọc lại những lá thư viết cách đây mấy chục năm, cảm nhận được sự phấn khích của mẹ bà khi vừa mua được 1 cái TV, vừa sinh một đứa con, con vừa đạt ngưỡng nào đó hay bất cứ điều gì mới mẻ xảy ra vào thời đó là một điều bà cảm thấy rất thú vị. Bà thấy tiếc vì ngày xưa không viết cho con của mình.
Nghe bà nói xong mình tự nhủ phải chăm chỉ ghi lại hết những thay đổi của con để sau này không phải hối hận ;). Có nhiều lúc mình mở blog ra coi, đọc lại những gì đã viết dù mới xảy ra chỉ vài năm gần đây mà đôi khi còn thấy lạ lẫm, có nhiều điều làm mình ngạc nhiên huống chi sau mấy chục năm. Chắc là chẳng còn nhớ mấy. Vậy cho nên mình tự nhủ sau này sẽ ráng dành ra 15 hay 20 phút mỗi ngày chỉ để ghi lại những gì hay ho xảy ra trong ngày (nếu có).
Như hôm nay, lần đầu tiên tự mình lái xe đi đón mấy đứa nhỏ một mình (bình thường mẹ chồng đi cùng). Mặc dù bà chỉ ngồi kế bên nhưng cảm giác yên tâm hơn khi đi một mình hehe. Lần đầu tiên tự đậu xe theo kiểu backup. Mình ngán nhất là đậu xe vì hiếm khi đậu ngay ngắn :)). Bởi vậy mỗi lần đi đón bé Mèo toàn đậu xe vào giữa 2 chiếc xe khác dù còn đầy chỗ trống. Mẹ chồng mình cười hoài vì lúc nào mình cũng đậu xéo xẹo. Lần này mình đậu xe cũng khá hoàn chỉnh dù lùi ra lùi vô cả chục lần mới được :p. Đến cả chồng mình khi nghe bảo mình lái xe đến trường lại đỗ xe được như vậy còn không tin nữa mà :)).
Hôm nay mình lại la con bé Mèo tơi tả. Thiệt tình là nhiều lúc la xong thấy tội nghiệp nó gì đâu nhưng không la không được vì nói nhỏ nhẹ thì nó không chịu nghe. Có khi la xong lại thấy mình có lỗi nhiều hơn nó. Ví dụ như có lần, mình đang cố dỗ thằng nhóc ngủ, nó mệt nên cứ đi theo lải nhải, mè nheo, rên rỉ, khóc lóc làm mình nổi điên lên. Nhưng khi ngồi nghĩ lại thì thấy mình hơi quá đáng. Dù gì nó chỉ mới hơn 2 tuổi, cái tuổi còn cần mẹ nhiều mà mình lại cứ đẩy nó ra mỗi khi mình mệt mỏi. Bởi vậy mình cố gắng nhỏ nhẹ hơn mà có khi nhỏ nhẹ nó lại không chịu nghe. Vậy mới ngặt! La xong lại nhủ lòng phải cố gắng mềm mỏng với con. Đúng là làm cha mẹ không dễ tí nào!


Thursday, October 2, 2014

5 năm

Hôm nay là tròn 5 năm ngày 2 đứa quen nhau. Đơn giản là quen thôi vì chỉ mới nói chuyện lần đầu chứ chả phải quen theo kiểu yêu đương gì cả.
Còn nhớ ngày đó, sau khi nghỉ việc, tui về quê cắm câu vì chán cảnh xô bồ, đông đúc. Dạo đó Facebook vừa mới được một số người biết đến thôi. Tui cũng bon chen tạo tài khoản chủ yếu là để chơi game :)). Lúc đó tui đang nghiện Mafia wars. Facebook tui add toàn người lạ để làm cho băng nhóm của tui thêm mạnh. Chính vì add tá lả nên tui chẳng biết ai là ai.
Cho đến một ngày, tui nhận được tin nhắn từ một người khen hình tui đẹp. Tui lịch sự cảm ơn và kèm theo lời chào mừng gia nhập băng đảng :)). Lần đầu tiên nói chuyện chỉ có vậy thôi.
Sang ngày thứ 2, thứ 3 anh chàng tiếp tục nói chuyện với tui (cũng chỉ là hỏi han linh tinh vậy thôi), lúc đó tui mới tò mò vào coi facebook của hắn. Coi xong tui tự nhủ sao tên này rảnh vậy, vợ con đùm đề rồi mà còn linh tinh. Nói vậy thôi chứ thật ra lúc đó hình trên facebook chỉ có hình của con hắn thôi chứ chả thấy vợ đâu. Sẵn tui cũng rảnh mà, cho nên mỗi lúc hắn muốn nói chuyện thì tui tiếp. Rồi nhân 1 lần tò mò tui hỏi bâng quơ:"Vợ ông khỏe hông?". Hắn mới bảo 2 người đã "đôi ngả chia ly" :)).
Sau đó thì tần suất nói chuyện của 2 đứa tăng lên, hầu như là mỗi ngày. Nói lung tung, nói linh tinh, nói lan man, nói xàm, nói nhảm...nói nhiều riết quen nên bữa nào không gặp là thấy thiếu thiếu. Hắn tán tui, tui tán lại. Rảnh mà! Với lại hai đứa nói chuyện vui đến nỗi nhiều khi tui cười như điên. Vậy đó cho đến một ngày...
Hắn bảo muốn sang Việt Nam thăm tui vào đầu năm sau, tức năm 2010. Tui ừ hử vậy thôi vì không nghĩ hắn sẽ làm thật. Vài tuần sau hắn đổi ý...
Hắn bảo muốn sang vào tháng 12 và đã mua vé máy bay. Tui liền tức tốc tìm chỗ đưa hắn đi chơi. Giới thiệu bao nhiêu chỗ mà cuối cùng hắn chọn Côn Đảo. Vì hắn chỉ nghỉ được có 2 tuần nên tui lên lịch là đón hắn ở sân bay đêm hôm trước, sáng hôm sau bay thẳng ra Côn Đảo luôn. Buồn cười là sau khi đón hắn xong về tui lại không ngủ được. Kết quả là lên máy bay tui ngủ như bị bỏ thuốc. Máy bay có xốc lên xốc xuống thi tui vẫn ngủ. Máy bay hạ cánh, tui vẫn còn lơ mơ. Bởi vậy mà tui bị hắn cười hoài vì ngủ giỏi. Thật ra thì trong giấc ngủ đó tui vẫn cảm nhận được tay hắn nắm chặt tay tui mỗi khi máy bay xốc. Một thời gian sau tui mới biết thì ra hắn sợ đi máy bay. Thế mà cả gan đi cả nửa vòng trái đất để gặp tui, lại còn bị tui cho bay tiếp vào ngày hôm sau. Thiệt là hắn làm tui xúc động quá xá!
Hai tuần trôi qua nhanh. Hắn về. Nhưng trước khi về hắn hỏi tui có chịu cưới hắn không. Sẵn tui rảnh, chưa quen ai nên tui chịu luôn :)). Nói cho vui vậy thôi chứ khi tiếp xúc, nói chuyện trực tiếp tui thấy hắn hiền, dễ thương lại vui vẻ nên tui cũng mê hăn lắm haha.
Nhưng tụi tui chẳng suôn sẻ gì đâu. Ba tui không đồng ý cho 2 đứa lấy nhau. Tui cũng không chịu thua, quyết làm theo ý mình. Mẹ tui thì ủng hộ con gái vì "lấy ai miễn hạnh phúc là được".
Tháng 3 năm 2010, hắn sang thăm tui lần nữa. 2 đứa làm bữa tiệc nhỏ để ra mắt bạn bè. Rồi hắn về bắt đầu làm thủ tục bảo lãnh theo diện hôn thê.
Tháng 10 năm đó, theo lời xúi giục của ông sếp, hắn lại sang thăm tui. Theo lời ông ý thì thời gian chờ đợi phỏng vấn rất căng thẳng, nên tui cần được động viên :D.
Tháng 12 tui đi phỏng vấn. Hên sao mà đậu ngay lần đầu.
Ngày 19/1/2011 tui lên đường sang Mỹ. Đó là một ngày cực kỳ dài vì tui khởi hành buổi sáng, đến nơi là buổi tối mà vẫn là ngày 19.
Kể ra thì thấy buồn cười và khó tin vì 2 người có thể đến với nhau thông qua một trò chơi. Đúng là thời đại bây giờ chuyện gì cũng có há!
Hôm nay phải đấu tranh giữa làm bánh bao cho con và ngồi viết cái này nhằm kỉ niệm ngày chàng bị sa vào lưới của nàng :)).

Wednesday, October 1, 2014

Anh chàng 4 tháng

Anh chàng nhỏ bước sang tháng thứ 4 đã được hơn 10 ngày rồi mà mẹ chẳng có thời gian ngồi viết nhật ký cho anh.
Đã sang tháng thứ 4 mà em vẫn chưa lật. Bà ngoại thì rất trông, còn mẹ thì thản nhiên bảo từ từ :D. Cách đây 1 tuần, mỗi lần đặt em nằm xuống là em lại nghiêng người qua để lật. Cố gắng lắm mà chẳng lật được nửa người trên dù phần mông đã úp xuống. Chủ Nhật vừa rồi, đang nằm ngửa em bỗng hất qua một cái chuyển sang tư thế nằm sấp luôn. Kể từ sau đó, việc lật của em cực kỳ dễ dàng. Cứ bỏ em nằm xuống, em hất nhẹ chân là lật được ngay. Từ đây, việc giữ em khó hơn một tí. Bình thường đặt em lên giường là em nằm chơi, nói chuyện một tí rồi ngủ. Còn bây giờ, khi đã biết lật là em chẳng chịu nằm yên. Em lật úp người xuống nhưng chưa biết lật ngửa trở ra nên nằm ở tư thế đó một lúc là em mệt, em cáu, khóc la inh ỏi. Mẹ phải đặt em nằm ngửa ra. Nhưng vừa buông tay ra là em lại lật úp.
Tương tự cho ban đêm. Lúc trước em bú xong, bỏ em vào giường là mẹ có thể đi làm việc khác vì chỉ vài phút sau là em ngủ. Còn bây giờ mẹ phải đứng canh, lấy gối chèn em lại hoặc lấy tay đè lên người em để em khỏi lật.
Em đã bắt đầu ngủ nguyên đêm từ vài tuần nay. Tất nhiên không phải đêm nào cũng vậy. Có lúc em đói thì em vẫn ngọ nguậy, bú tay chùn chụt, hoặc đập chân bịch bịch lên giường để đánh thức mẹ dậy cho em bú. Còn nhớ lần đầu tiên em không thức dậy nửa đêm để bú: hôm đó cũng như bình thường, mẹ đi ngủ lúc hơn 12 giờ và đinh ninh em sẽ đánh thức mẹ dậy lúc khoảng 2 giờ rưỡi hoặc 3 giờ. Mẹ ngủ một giấc dài, đến khi giật mình dậy vì căng sữa, nhìn đồng hồ đã 6 giờ rưỡi sáng. Mẹ rất bất ngờ! Kể từ hôm đó em ngủ giấc dài như vậy rất thường xuyên. Không cần phải nói cũng biết mẹ thích đến cỡ nào. Mẹ được ngủ ngon mà lị!
Em thích giao tiếp, thích cười đùa. Mẹ thì rất thích dúi đầu vào mình em mà cạp, Vì mỗi lúc như vậy em lại cười hắc hắc rất dễ thương. Có lúc em đang nằm một mình trên ghế, mẹ đi ngang qua nói với em 1 câu thế là em giơ 2 tay ra cười, ra vẻ rất vui được thấy mẹ. Lúc đó thiệt tình là rất khó để cưỡng lại việc ôm em mà hun ngấu nghiến.
Em  thích la (chưa biết nói mà!), tiếng em la é é rất khàn. Có lần bà ngoại nghe em "trổ tài" thì cười bảo:"Tiếng không trong trẻo như chị Mèo mà thích la ghê ta!" :))
Em đã có vẻ thích "của lạ" :)). Có hôm mẹ ngồi ăn trái cây, thấy em nhìn chăm chăm, mẹ đưa ra trước mặt em. Em lấy 2 tay chụp lấy tay mẹ rồi đút vô miệng nút cật lực. Mẹ thử giật tay ra và đút bình sữa vào miệng em là em khóc inh ỏi. Em chỉ nín khi mẹ trả "của lạ" lại cho em thôi ;).
Em bắt đầu biết quan sát mọi người. Cứ nghe tiếng ai quen quen là em ngoái đầu theo hướng phát ra âm thanh để nhìn. Mà nhìn rất chăm chú như hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Em biết cầm đồ chơi, đưa lên miệng. Mỗi lần bú em đểu nắm lấy ngón tay mẹ bóp nhè nhẹ. Bàn tay em mềm mềm, ấm ấm... làm mẹ mê mẩn :D.
Em chưa biết nhiều trò vì em mới hơn 4 tháng. Nhưng chắc chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ "mệt" với em đây. Em lớn nhanh quá em ạ. Cứ từ từ thôi, không mẹ lại thèm em bé thì khổ! :))