Monday, November 17, 2014

Linh tinh

Hôm qua, gởi anh nhỏ cho mẹ chồng giữ, cả nhà kéo nhau đi trượt patin. Đây là lần đầu tiên tui mang đôi giày đó nên dự liệu là sẽ té te tua. Lúc đầu giữ thăng bằng thật khó, suýt té mấy lần. Không có ai hướng dẫn nên phải nhìn người khác rồi bắt chước. Chân thì gồng lên, tay thì quơ, khoắng loạn xạ  để giữ thăng bằng. Chưa kịp tự hào vì bắt đầu có thể đi được một chút mà không bị té thì... rầm một phát, từ tư thế đứng chuyển sang tư thế ngồi, 2 tay chống đất, cái đầu tưởng bay ra khỏi cái cổ :)).

Định thần vài phút xong đứng dậy chơi tiếp vì mới té 1 lần mà nghỉ luôn thì hơi nhụt :)). Có cả mấy chục lần suýt té mà tui gượng lại được. Cứ nghĩ là có khi mình bắt đầu biết điều khiển đôi giày thì bị đo ván lần thứ 2, rồi lần thứ 3. Đến lúc thì thì đau chịu không thấy nên nghỉ chơi luôn.

Mà nghĩ sao cả 3 lần té đều cùng 1 tư thế nên 2 bàn tay đau ê ẩm. May chưa không gãy tay vì té ở tư thế 2 tay chống đất. Đang suy nghĩ coi có nên chừa môn này ra không ;).

Về đến nhà thì vừa lúc anh nhỏ ngủ thức dậy, đang nằm im re trên ghế. Tui cầm cây kem lại ngồi trên ghế đối diện với anh để ăn. Anh vừa nhìn thấy mẹ là bắt đầu khóc đòi, miệng méo xệch thấy thương luôn à. Bà nội anh thấy vậy ẵm anh lên trong lúc mẹ đi rửa tay. Anh được bà bế mà mắt cứ ngoái tìm mẹ khóc rưng rức. Thế mà vừa qua tay mẹ là nín liền, lại tươi như hoa. Tui tự nhủ hong lẽ anh còn nhỏ vậy mà đã biết nhớ rồi sao ta? Tại bình thường tui ở nhà, anh nằm đó chơi mà có ai ẵm là anh vui rồi, chứ không nhất thiết phải mẹ ẵm mới được. Ẵm 1 tí cho có hơi mẹ rồi sang tay cho người khác là đủ làm anh hài lòng rồi. Thiệt là anh dễ chịu hết biết!

Tự nhiên nhớ lại giấc mơ tối hôm kia. Bối cảnh là tui, chồng, mẹ chồng và 2 người nào nữa không nhớ đang ngồi ở đâu đó. Chồng và mẹ chồng cãi nhau nên mẹ chồng bỏ đi. Tui đang đứng gần chiếc xe của tui thì thấy 2 người mặt hẩm hố, có ý định cướp xe tui hay sao đó. Chẳng hiểu sao tui sợ quá, co giò chạy đi kiếm mẹ chồng để có người chi viện. Cứ đinh ninh là mình biết đường mà sao chạy khắp nơi vẫn không tìm được khách sạn chỗ bà ở. Đang đứng xớ rớ tìm đường thì bị 1 thằng nhào tới, thò tay vào giỏ xách móc mất cái điện thoại. Thế là hết biết liên lạc ra sao. Sợ quá!

Rồi bỗng thoáng một cái tui xuất hiện ở chỗ khác. Mà theo suy nghĩ của tui trong giấc mơ là tui lên xe buýt mà xuống nhầm chỗ. Đến khi coi lại thì tui đang ở Biển Hồ ở Campuchia (???). Tui lại đi vòng vòng để kiếm đường quay lại chỗ chồng tui. Lúc đó tui rất sợ, sợ kinh khủng.

Và bỗng nhiên tui cảm thấy mình nhẹ tênh, vút đi một cái, nhập lại vào cơ thể mình. Tui còn nhớ rõ hình ảnh tui từ từ nhập vào cơ thể mình như thế nào. Nghĩ lại thiệt vẫn còn rùng mình.

Lúc đó, tui bỗng nghe tiếng anh nhỏ ọ ẹ, giật mình thức giấc. Thật may chỉ là giấc mơ. Chỉ là giấc mơ mà sao thiệt đáng sợ. Viết ra đây mà vẫn thấy lạnh sống lưng.
Bởi thế tui rất ghét ngủ nằm mơ là vậy. Giấc mơ cứ đeo đẳng một thời gian dài sau mới quên được.
Nói tới đây thì tui lại phải đi ngủ rồi. Hi vọng không nằm mơ đêm nay!

Friday, November 7, 2014

Lần đầu tiên





... tự lái xe đưa con đi học. Thật ra trước giờ tui cũng lái xe đưa con đi học nhiều rồi nhưng đây là lần đầu đi một mình, không có mẹ chồng ngồi cạnh. 
Hôm nay chồng tui phải đi mổ mắt nên tui có 2 lựa chọn: tự đưa con đi học hoặc cho nghỉ ở nhà. Mọi người đương nhiên là đinh ninh tui sẽ cho nàng Mèo nghỉ ở nhà vì trước giờ tui chưa bao giờ đi đâu mà không có người ngồi bên cạnh. Nhát dữ vậy luôn đó!
Tui suy nghĩ miết à! Nhưng với quyết tâm không để con mù chữ (thiệt ra bả đi học mẫu giáo chơi không chứ có học chữ đâu hehe), tui chọn phương án 1. 
Vì biết khả năng của mình :)) nên tui chuẩn bị mọi thứ sớm hơn bình thường để không quá lập cập lúc lên đường. Vậy mà...
Lúc gần đi mới nhớ ra ghế ngồi của em bé ở trong xe mẹ chồng. Định gọi điện nhờ người cứu viện trông chừng ảnh giùm mà không được nên thử lấy car seat của bé Mèo hồi nhỏ dùng tạm. Lôi ra thì thấy dây nhợ lung tung vì lần trước tháo cái miếng trùm ghế ra giặt xong không gắn lại được. Thiệt là nhiêu khê đó mà!
Lại suy nghĩ hay cho ẻm ở nhà cho rồi. Nhưng mà chả hiểu sao bữa nay "lòng quyết tâm còn cao hơn núi" :)), nên lui cui ráng lắp lại cho đúng. Cuối cùng cũng hoàn thành, có điều dây hơi bị tréo nghoe chút. Không có thời gian tháo ra gắn vô lần nữa nên thôi kệ, miễn an toàn là được rồi. Ba mẹ con rồng rắn lên xe. Chưa ra khỏi nhà mà đã rắc rối dữ vậy đó!
Chạy ra khỏi nhà chừng 5 phút thì không thể đi tiếp vì có người cầm bảng hiệu bắt dừng lại chờ... cái gì đó. Chờ mỏi mòn nên lại muốn quay về vì đó là con đường tui quen thuộc. Có thể đi ngã khác nhưng nó lại dẫn ra đường chính, nhiều xe nên tui không dám mạo hiềm. Đợi mãi mà chẳng biết khi nào được đi, tui lại này sinh ý nghĩ hay quay về nhà cho rồi :D. Nhưng mà...
Chả hiều sao hôm nay tui lì dữ vậy đó. Quay đầu xe ra đi đường chính luôn. Đi mà hồi hộp muốn chết à. Vậy mà cũng không xong. Sau 1 đoạn rùa bò (tốc độ 25 dặm 1 giờ), ra đến khúc đường lớn thì ở đó đang thi công, đường nhỏ mà xe rồng rắn thấy ham. Đang chờ đèn đỏ để quẹo thì  nhìn thấy 1 người ngồi trên xe theo hướng tui đang định quẹo ra ngoắc ngoắc tay ra hiệu đi, vì hướng lẽ ra được đi thẳng đã bị 1 xe thi công quẹo cua rồi ngừng ngay giữa đường làm gì đó. Tui quẹo theo lời ổng thì ra được đường lớn. Từ đây đến trường thì không gặp rắc rối gì nữa. Vô lớp trễ 10 hay 15 phút gì đó keke. 
Từ trường về nhà, tui quyết định đi con đường quen thuộc vì không gấp và không thích con đường vừa đông vừa đang thi công kia. Đến đoạn bị chặn thì mới biết người ta đang làm đường. Nghĩ sao cả tuần không làm, đợi lúc tui phải tự lái xe đưa con đi học lại đi làm đường. Chờ đâu chắc khoảng 10 hay 15 phút thì cũng được đi. Đường này lúc trước là 2 làn xe, nhưng bị chặn 1 làn để sửa chữa, làm mới, nên còn đúng 1 làn. Đường đã nhỏ, lại thêm 1 hàng dài toàn xe tải, container... làm cảm giác con đường bé tẹo. Vậy mà tui, "tay lái lụa" nhát như thỏ cuối cùng cũng qua được đoạn đó mà về nhà. Thiệt là sảng khoái làm sao! Thiệt là đáng tự hào làm sao! haha
Ai chửi thì chửi chứ tui tự thấy hôm nay tui rất giỏi, rất có quyết tâm, rất là đáng nể haha.
Lần đầu vậy thì đáng để ghi ra làm kỉ niệm, nhẩy! ;) 
À, có 1 điều may mắn là anh nhỏ hôm nay rất hợp tác, chả khóc lóc phàn nàn gì cả. Lên xe anh ấy lăn ra ngủ, về đến nhà là mở mắt ra liền. Thiệt là thương hết chỗ nói :D!

Wednesday, November 5, 2014

Trẻ sắp lên 3, cả nhà cũng tập nói :))


Vài mẩu chuyện về nàng Mèo:
Khả năng chế từ của nàng cực phong phú.
Ba nàng hay dùng cụm từ :"yucky yucky yuckle" để chỉ những cái gì dơ cho nàng tránh xa. Chữ yuckle là ba nàng chế để cho có vần điệu thôi chứ chẳng có nghĩa gì (mặc dù nghe cũng hay hay). Nàng học từ ba nàng nên mỗi khi ăn cái gì ngon là lại suýt xoa:"yummy yummy yummo".

Rồi có lần đi học về, nàng khoe với ba bức tranh mummy (xác ướp) được dán marshmallow tượng trưng cho lớp vải bọc nàng làm ở lớp. Ba nàng giả vờ:
- Oh, scary marshmallow mummy.
Nàng đính chính:
- No daddy, it's not marshmallow. It's marshmallon.
Và nhất định gọi là marshmallon mặc cho ba nàng đính chính.

Một lần khác ba nàng gọi điện cho mẹ, nàng cũng tham gia nói chuyện với ba. Nói chuyện xong ba nàng tạm biệt:
- See you later alligator.
Nàng nhanh miệng:
- No daddy, it's not Alligator. It's Sabrina.
Nàng rất hãnh diện về cái tên của mình nên chẳng muốn được gọi bằng tên nào khác. Bởi thế mỗi lần ba nàng gọi nàng là sweet girl, baby girl, sweetie pie hay bất cứ cái tên nào khác nàng đều chỉnh liền:
- No, I'm Sabrina.
Thiệt tình là cái cách nàng nói nghe dễ thương gì đâu luôn!

 Tuy nàng biết nói tiếng Việt trước nhưng tiếng Anh của nàng đã bắt đầu lấn lướt tiếng Việt. Để nàng không quên tiếng Việt, mẹ nàng luôn cố gắng bắt nàng nói tiếng Việt bằng cách mỗi khi nàng nói tiếng Anh với mẹ, mẹ nàng bảo:
- Con nói gì? Mẹ không hiểu.
Là nàng lập tức chuyển sang nói tiếng Việt. Kể cũng hay vì nàng có thể diễn tả tiếng Việt đúng y như ý nàng đã diễn tả bằng tiếng Anh. Bây giờ trong lớp nàng dạy thêm tiếng Tây Ban Nha, không biết mai mốt có về nói tiếng Tây Ban Nha với mẹ không nữa :)).
Mẹ nàng thích nhất là trêu nàng:
- Bé Mèo là con mèo đen, đen thui thùi lùi.
Nàng liền bảo:
- Bé Mèo là con mèo trắng.
Có lúc nàng phủ đầy bọt xà bông lên người rồi bảo:
- Mẹ nhìn nè. Bé Mèo là con Mèo trắng.
Mấy hôm trước Halloween vừa rồi, nàng đi ngang nhà hàng xóm, nhìn thấy con mèo trang trí Halloween trước cửa, nàng chỉ mẹ rồi bảo:
- Mẹ nhìn nè! Con mèo đen đen thui thùi lùi giống bé Mèo.
Nàng thiệt là biết thân biết phận đó mà!

Lại còn cái cách nói chuyện của nàng thì dễ thương không chịu được. Có lần mẹ hỏi lúc đang chọn cái gì đó (quên mất rồi!):
- Bé Mèo chọn màu nào?
- Màu purple di (kiểu nói đớt của nàng).
- Bé Mèo chọn màu blue đi!
- Màu purple di!
- Thôi chọn màu yellow đi!
- Màu purple di!
Nàng cứ khăng khăng màu purple dù cho mẹ chỉ hết màu này đến màu khác. Đến lúc này mẹ chơi khó:
- Thôi bé Mèo chọn màu tím nha!
Nàng gật đầu liền :)). Mẹ tưởng nàng không rành tên màu trong tiếng Việt. Ai dè! :))

Thiệt là cái giọng nói đớt đát của con nít nghe yêu không chịu được. Thay vì nói "đi", nàng nói "di". Thay vì nói "nha", nàng nói "na".... Nhưng cũng có nhiều từ mẹ nàng nói theo chuẩn miền Tây :)), nàng nói chuẩn theo kiểu Hà Nội. Kiểu như khi mẹ hỏi tại sao nàng thích đi học. Nàng trả lời:
- Trong lớp bé Mèo có nhiều "bạn".
Nếu nói theo kiểu mẹ nàng thì là "bạng".
Nàng vẫn chưa biết cách trả lời ngắn. Như mỗi lúc mẹ la nàng vì làm sai cái gì đó, mẹ hỏi:
- Con có nghe không?
Nàng khoanh tay đáp gọn lỏn:
- Dạ thích.
Mẹ nàng điên quá liền bảo:
- Thích cái gì mà thích. Dạ nghe.
Nàng lại khoanh tay:
- Dạ nghe.
Cái gì mà dính chữ dạ vô là nàng phải khoanh tay như vậy. :))

Nhiều chuyện lắm mà tạm thời không nhớ hết vì trí nhớ kém. Hôm nào lại nhớ lại kể tiếp :D.

Tuesday, November 4, 2014

Chuyện bỏ tã

Thật ra nàng Mèo bỏ tã cũng được vài tháng rồi mà hôm nay mới rảnh để viết ra.
Lần về Việt Nam rồi (tức là Mèo được gần 2 tuổi), ai thấy nàng ấy còn mặc tã cũng ngạc nhiên vì lớn rồi mà chưa chịu bỏ tã. Thật ra mình đã thử tập cho con ngồi bô từ lúc nàng ấy khoảng hơn 1 tuổi. Nhưng mỗi lần bảo nàng ngồi lên là nàng ngoảy đít bỏ đi hoặc khóc lóc, giãy nãy nên đành dẹp luôn.
Thấy một số bạn bỏ tã cho con từ lúc con mới gần 1 tuổi thì mình cũng nể, cũng nôn nóng lắm. Nhưng sau đó lại thấy một số bạn bảo phải kiên nhẫn vì nếu con chưa sẵn sàng thì có muốn ép cũng không được.
Đến khi con gần 2 tuổi thì mình thử lại lần nữa nhưng cũng hên xui. Có khi ngồi xi cả buổi nàng không chịu tè hay ỉa nhưng vừa bỏ xuống được chưa đến 5 phút là nàng đã ướt quần. Được vài lần thì nản quá nên lại thôi vì nàng ý vẫn chưa sẵn sàng.
Sinh nhật 2 tuổi, bà nội tặng nàng cái bô hình con ếch xanh. Nàng ý có vẻ thích thú lắm. Mình thử bảo nàng ngồi bô xem sao. Nàng làm theo và tiểu được một tí. Mình khoái chí lắm vì chắc đã đến lúc rồi.
Thế mà vẫn chưa. Được 1 lần đó thôi! Sáng hôm sau thử bỏ tã và canh giờ nhắc nàng đi tiểu. Nàng chịu ngồi lên nhưng mãi chẳng ra được gì nên đành cho nàng đứng dậy. Thế mà vửa đứng dậy vài phút là ướt quần. Thay quần, canh giờ lại, nhắc nhở rồi đâu vẫn vào đấy: nàng vẫn tè trong quần. Thử vài ngày mà không ăn thua nên lại thôi.
Rồi một ngày đẹp trời, ba nàng sáng tác ra bài hát "pee pee in the potty" để dụ nàng đi tiểu. Mỗi lần nàng tiểu được trong bồn cầu là lại reo lên:"Yay! Pee pee in the potty. Pee pee in the potty. Pee pee in the potty. Pee pee pee potty potty". Rồi cho nàng cục kẹo để thưởng. Cách vài chục phút lại nhắc nhở. Có khi nàng đi được, có khi không có gì nhưng nàng vẫn hát hò và xin kẹo. Mình kiên quyết bảo không đi tiểu thì không được kẹo. Ba nàng thì:"Thôi kệ, dù gì con cũng đã cố gắng". Thiệt là hết biết!
Mặc dù đã tập cho nàng đi tiểu trong bồn cầu nhưng vẫn là hên xui vì nàng vẫn chưa quen nên thay vì bỏ tã hoàn toàn thì mình cho nàng mặc tã loại pull up để tránh nàng làm ướt thảm :)).
Mỗi lúc nàng đi ị được trong bồn cầu là bắt đầu chạy đi khoe với tất cả mọi người rồi bắt đi coi nữa chứ. Mỗi lần như vậy thì mình vừa buồn cười vừa có chút hãnh diện (đúng là từ lúc làm mẹ rồi thì những việc trời ơi như vậy đủ làm mình hãnh diện. Thiệt hài hết chỗ nói!).
Rồi nàng bắt đầu biết gọi mẹ mỗi khi cần đi tiểu. Biết than đau bụng mỗi khi cần đi cầu. Mình quyết định bỏ hẳn tã ban ngày, chỉ mặc tã ban đêm. Có lúc nàng đang ngủ bỗng thức dậy đòi đi tiểu. Từ đó thì mình để ý là nàng mặc tã cả đêm nhưng tã không hề ướt nên đi thêm bước nữa là bỏ luôn tã ban đêm.
Đúng là có lúc mình rất nóng lòng nhưng đúng là không thể gấp được vì mỗi đứa trẻ có 1 sự phát triển riêng. Nếu con chưa sẵn sàng thì đành phải kiên nhẫn chứ không gấp gáp được. Nói chung là nàng bỏ tã muộn nhưng mẹ nàng vẫn rất tự hào về nàng.