Sunday, September 2, 2012

Mèo bệnh

Nàng bắt đầu sốt từ khuya thứ 2, nhưng chưa cao lắm, khoảng 99.9 độ F. Mẹ kiên nhẫn chờ, chưa cho nàng uống thuốc vội.
Sáng thứ 3, nàng vẫn nóng. Đo nhiệt độ thì khoảng 101 độ, có lúc gần 102 độ. Mẹ bắt đầu bối rối cầu cứu ba xem có nên cho nàng giảm sốt bằng thuốc không. Ba bảo nếu nàng vẫn vui vẻ, chơi đùa như bình thường thì đừng cho uống vội. Thế nhưng càng lúc nàng càng nóng hơn. Bà nội chọn giải pháp giảm sốt nhanh cho nàng bằng cách cho tắm nước hơi âm ấm và dùng cồn (loại để sát trùng thì phải) lau mình cho nàng. Sau khi tắm xong thì nhiệt độ giảm thật, nhưng chỉ khoảng 10 phút sau là lại tăng vùn vụt. Mẹ đành phải cho nàng uống thuốc vì nàng bắt đầu cáu kỉnh, khóc nhè. Sau khi uống thuốc một lúc thì nàng bớt nóng từ từ rồi hết hẳn. Nhưng vài tiếng sau thì đâu lại vào đấy. Nửa đêm thứ 3, nhiệt độ cơ thể nàng lên đến hơn 103 độ, mẹ lại phải vội vàng cho nàng thuốc để giảm sốt. Cả đêm nàng cứ ngủ được một lúc là thức dậy khóc. Thương nàng ghê gớm. Ba nàng chịu không thấu phải di cư lên lầu ngủ vì sáng hôm sau còn phải đi làm.
Sáng thứ 4, ba gọi điện để đặt lịch hẹn bác sĩ cho nàng lúc 1:15. Sau khi khám, bác sĩ vẫn chưa chắc chắn nàng bị gì, chỉ đưa ra dự đoán có thể nàng bị viêm bọng đái vì tai, mũi, họng của nàng vẫn bình thường. Ông đề nghị lấy nước tiểu đi xét nghiệm. Thế mà cả buổi chiều chầu chực mà chẳng có được tí nào vì nước tiểu không vào được bao mà đi thẳng vào tã. Bác sĩ kê thuốc giảm sốt mạnh hơn, và căn dặn nếu đến sáng mà nàng vẫn sốt thì đến lần nữa, ngoài ra khi nhiệt độ lên quá 100.4 là phải cho nàng thêm thuốc, nhưng dùng loại nhẹ hơn.
Về đến nhà, tự nhiên trong đầu nghĩ đến bệnh sốt phát ban, thế là lên mạng tìm thông tin. Người ta bảo sau khi phát ban ra được thì sẽ khỏi nhưng mẹ vẫn chưa biết chắc ban là cái gì. Vả lại có 1 số triệu chứng nàng biểu hiện rất giống, nhưng cũng có những thứ nàng không có.
Tối hôm đó, tức thứ 4, trước khi đi ngủ cho nàng uống thuốc, cả đêm nàng không bị sốt nữa, mẹ mừng trong bụng. Thế mà sáng ra đâu lại vào đấy. Nhưng ít nhất lần này nàng có thể ngủ suốt đêm mà không cần thêm thuốc.
Sáng thứ 5, nàng lại phải đi gặp bác sĩ. Lần này đã có thể lấy nước tiểu nhưng bằng cách thông ống. Rồi bác sĩ kiểm tra sơ qua nàng 1 lần nữa. Mẹ thấy ông vạch người nàng để tìm vết thì mẹ nghi lắm. Đến khi ra về, bác sĩ dặn mẹ kiểm tra người nàng, nếu thấy có mụt nổi lên thì là bình thường không có gì phải lo lắng. Nước tiểu của nàng được gởi đi xét nghiệm.
Sau khi về nhà, uống thuốc giảm sốt thì cả ngày nàng đã tươi tỉnh hơn, lại gọi "ba ba ba", và chịu chơi hơn mấy hôm trước. Đặt biệt cả ngày nàng không bị sốt nữa. Buổi chiều, mẹ thay tã cho nàng thì thấy vài nốt đỏ xuất hiện trên người nàng. Đến tối và sáng hôm sau những mụt đỏ như rôm sảy xuất hiện đầy người, mặt mũi, tay chân nàng thì mẹ chắc chắn dự đoán của mình là đúng. Nàng bị sốt phát ban thật. Bác sĩ cũng đúng.
Cho tới lúc đó thì mẹ mới nhẹ nhõm cả người mặc dù mẹ cũng than thở ghê lắm vì nàng nhìn giống con báo đốm hơn là con mèo hehe.
Có một người bạn trên Facebook đã bày cho mẹ cách lấy giấm pha với nước lau người cho nàng thì vết đỏ sẽ lặn nhanh hơn. Mẹ chưa kịp làm thì hôm nay tụi nó đã lặn gần hết rồi. Chỉ còn một số ít trên mặt nàng thôi.
Hôm nay, Chủ Nhật, ba nàng bận rộn suốt cả ngày nên bà nội rủ mẹ nàng đi mall chơi. Mẹ nàng nghe thế liền hỏi ngay:" Ở đó có chỗ nào xỏ lỗ tai không?". Bà bảo có, làm mẹ hăng hái hẳn lên, đi liền. Ở bên đây không như ở Việt Nam, sau khi sinh, xỏ lỗ tai liền. Bệnh viện không làm chuyện đó. Hỏi mấy người bạn thì nghe bảo khoảng 2 hay 3 tháng gì người ta mới chịu làm. Bà ngoại thì cứ càm ràm là đợi lớn Mèo sẽ biết đau, biết ngứa, gãi nhiều.... làm nhiều lúc mẹ phát bực. Thế nên hôm nay, nhân dịp Mèo còn hơi khó chịu trong người, hay khóc ăn vạ, nhõng nhẽo, thì mẹ xỏ lỗ tai luôn thể, để mai mốt không phải sợ Mèo mè nheo nữa.
Đến mall, sau khi mua một số quần áo cho Mèo thì cả 3 thẳng tiến đến quầy nữ trang. Vào thời điểm đó chỉ có 1 cô bán hàng và 4 người khách trong cùng 1 nhóm đang chọn lựa. Mẹ và bà nội quyết định rất nhanh, chọn đôi bông đơn giản nhất cho con thế mà cô ấy bảo phải chờ nhóm 4 người kia. Bà nội bảo hay đi một vòng rồi quay lại. Mẹ thì muốn chờ hơn vì đi rồi lỡ có người khác đến lại phải chờ, nhưng lại không muốn cãi bà nội làm gì nên ghé vào 1 cửa hàng gần ngay đó coi. Lướt vào rồi quay ra ngay, thế mà lúc quay lại đã có 1 gia đình khác cũng đang chuẩn bị xỏ lỗ tai cho con gái 6 tháng của họ. Những người khách khi nãy cũng chỉ vừa chọn xong đôi bông tai ưng ý thôi. Thế là đợi cô bán hàng bấm lỗ tai cho 2 người trong nhóm đó. Rồi lại đợi gia đình kia điền thông tin vào form, bấm lỗ tai cho em bé kia. Rồi lại đến bà nội điền thông tin cho con, và đến lượt con lên thớt. Trong lúc chờ đợi, con đập tay lên tủ kính, cười tươi rói rất vui vẻ.
Sau khi chấm , định vị chỗ cần bấm, cô bán hàng bảo mẹ một tay ôm chặt con, tay kia vịn đầu, không cho con quay đi. Cô ấy vừa bấm chiếc bông vào tai con là con khóc ré lên, vẻ đau đớn tức tối. Phải dỗ đến 2, 3 phút sau con mới nín. Đến lỗ thứ 2 thì chắc con quen rồi nên chỉ khóc thét lên một tí là nín liền. Ra khỏi cửa hàng con lại vui vẻ trở lại như chưa có gì xảy ra.
Về đến nhà, ba phát hiện ra con có bông tai liền xuýt xoa:" Tội nghiệp con gái, bệnh chưa khỏi hẳn đã bị xỏ lỗ tai rồi". Mẹ và bà nội nháy nhau cười.
Buổi chiều, đi dạo với con và bà nội, mẹ lại than phiền:
- Cái cô bán hàng không được nhanh trí lắm mẹ nhỉ? Nếu lúc đó cô ấy xỏ lỗ tai cho con bé trước thì đến khi cô ấy làm xong, mấy người kia chưa chắc đã chọn được thứ họ muốn, mọi người đỡ phải chờ đợi.
Bà nội thêm vào:
- Hoặc ít nhất trong lúc bấm lỗ tai cho những người khác thì đưa form cho mình điền trước thì tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Dù sao thì mẹ rất vui Mèo ạ. Thứ nhất là con đã khỏi bệnh hoàn toàn dù còn hơi nhõng nhẽo. Thứ 2 là con gái đã đeo được bông tai. Chỉ là 2 hột nhỏ trên tai con thôi mà sao mẹ thấy con xinh hơn hẳn. Lạ nhỉ Mèo nhỉ!

No comments:

Post a Comment