Sunday, July 7, 2013

Bạn

Mỹ Hạnh
Hồi năm lớp 4 hay lớp 5 gì đó,  tôi có một người bạn khá thân. Mỗi ngày tôi đều đến nhà rủ bạn cùng đi học. Tôi không nhớ chính xác nhà bạn ở đâu, chỉ nhớ mang máng là nó nằm trong ngõ cụt của một con hẻm ngoằn ngoèo. Bạn tên Mỹ Hạnh, có 1 cái răng khểnh và rất nhỏ con. Nhà bạn nghèo, cũng như nhà tôi (thời đó hầu như ai cũng nghèo). Không rõ ba bạn làm nghề gì, chỉ biết mẹ bạn gánh bánh mì thịt đi bán dạo hàng ngày.
Chẳng hiểu sao ký ức về bạn trong tôi chỉ là cái dáng nhỏ con, cái răng khểnh, mái tóc cắt ngang cằm và những buổi chiều sau giờ học. Trên đường từ trường về nhà, chúng tôi hay kể chuyện ma cho nhau nghe. Chuyện về hồn ma của một cô gái tóc dài hiện lên sau bụi tre. Để rồi khi đi ngang qua bụi tre, 2 đứa lại ù té chạy vì sợ. Ngoài bụi tre ra, chúng tôi còn sợ 1 bà già sống trong một ngôi nhà có khu vườn khá rộng. Chỉ nghe nói rằng bà ghê gớm lắm, mà không rõ ghê gớm ra sao? Đến bây giờ, mỗi lần đi ngang ngôi nhà của bà cụ đó tôi lại bật cười nhớ lại thời xưa.
Tình bạn của chúng tôi chỉ đơn giản thế thôi. Cho đến 1 ngày, tôi được ba mẹ mua cho chiếc xe đạp mini để đi học. Rồi không nhớ vì lý do gì tôi lại không chở bạn mà lại đi cùng 1 bạn khác. Cho đến bây giờ, nhiều lúc tôi vẫn tự trách tại sao ngày đó tôi lại "đổi bạn" :(.
Lớp học ngày xưa có bao nhiêu người? Tôi không nhớ. Trong lớp có những bạn nào? Tôi chỉ nhớ vài người. Và trong số những người tôi còn nhớ thì bạn lại có ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi.
Lần về VN vừa rồi, tình cờ tôi gặp mẹ bạn. Vẫn dáng người nhỏ nhỏ, tròn tròn. Vẫn  gánh bánh mì trên vai đi bán dạo. Sau 20 năm, trông bà vẫn thế. Tôi lại nhớ về bạn. Tôi muốn đến hỏi thăm về bạn. Tôi muốn biết bạn bây giờ ra sao? Cuộc sống như thế nào? Đã có chồng con? Làm cách nào để liên lạc? ...vv... Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại ngại. Tôi không dám đến hỏi. Tôi sợ làm phiền bác... Nên đến giờ tôi vẫn thấy bức rức vì sự e ngại không đáng có của mình. Lần sau, nhất định lần sau gặp bác lần nữa tôi sẽ đến chào và hỏi thăm về bạn. Thỉnh thoảng trong mơ tôi vẫn thấy bạn và tôi sẽ biến điều đó thành hiện thực chứ không chỉ là mơ. Lần sau nhé! Nhất định thế!

No comments:

Post a Comment