Friday, February 13, 2015

Mèo bệnh

Mèo bị bệnh mấy bữa nay: sốt, ho, xổ mũi. Hôm qua đi bác sĩ khám, xét nghiệm strep throat với flu thì đều âm tính. Bác sĩ không nói gì thêm. Tối hôm qua, ba Mèo đo nhiệt độ rồi lo lắng: 104F. Mình không quen với độ F nên chưa hình dung được là khoảng bao nhiêu độ C (hồi xưa có học cách chuyển đổi mà quên mất rồi),. Đến hôm nay rảnh đổi ra thử thì là 40 độ C hic hic. Tội nghiêp Mèo, bình thường đã ăn ít mà bây giờ bệnh thì lại chẳng muốn ăn gì luôn. Mỗi khi hỏi Mèo muốn ăn gì là luôn nhận được câu trả lời:"Bé Mèo không thích ăn gì".
Sau khi uống thuốc, Mèo ăn được 1 trái chuối, tí sandwich và nutella rồi đi ngủ. Nhìn con rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ được. Cứ nằm xuống tí lại dậy:"Mẹ ơi bé Mèo đi tiểu". Đến khoảng 12 giờ thì con bắt đầu ho liên tục, ho không dứt được, người lại run lên bần bật. Ba Mèo lúc đó quyết định đưa con đi cấp cứu. Lên xe con vẫn ho, vẫn run, một lúc sau mới hỏi:"Mẹ, ba đi đâu?" (ý là ba đang lái xe đi đâu). "Ba đưa bé Mèo đi bác sĩ, bác sĩ khám cho bé Mèo mau hết bệnh nha!". Con gật gật. Con ho nhiều đến nỗi mình lo lắng con sẽ bị ói. 
Đến bệnh viện, sau khi làm thủ tục thì cả nhà vô phòng chờ ngồi đợi. Ẵm con đi coi hồ cá xong, vừa ngồi xuống ghế là con ói đầy hết lên mình 2 mẹ con. Mùi trái chuối lên men thiệt là ... khủng khiếp. 
Vào phòng khám, đo huyết áp, đo nhiệt độ, uống thêm một liều thuốc thì Mèo bắt đầu đỡ hơn một chút, không còn run lập cập nữa. Hoặc có thể do ói xong nên mới được như vậy. Cả nhà được đưa qua 1 phòng khám riêng để chờ bác sĩ. Lúc đó là khoảng 1 giờ sáng, chờ mãi cho đến gần 3 giờ bác sĩ mới đến hỏi thăm bệnh, rồi chuẩn đoán. Đến lúc đó mới biết thì ra chồng mình sợ Mèo bị động kinh nên mới đưa lên bệnh viện nhi thay vì phòng cấp cứu ở gần nhà. Mình thì nghĩ đơn giản con bị lạnh nên run cầm cập vậy thôi. Bác sĩ cũng nghi ngờ con bị động kinh nên cứ hỏi lúc con bị run như vậy thì có tỉnh táo nói chuyện không, mắt mở hay nhắm... Theo lời bác sĩ thì chuyện trẻ em dưới 5 tuổi bị động kinh là chuyện bình thường và nếu bị 1 lần thì sẽ có 1 lần nữa nhưng sau 5 tuổi thì sẽ tự khỏi. Sau khi chụp hình, lấy mẫu nước tiểu để thử, bác sĩ cho về, không quên dặn rằng không được cho dùng thuốc ho, chỉ uống thuốc giảm sốt thôi.
Bác sĩ vẫn chưa kết luận con bị gì, nhưng thấy con qua khỏi tình trạng như lúc ở nhà là cũng mừng rồi.  Về đến nhà là cũng 4 giờ sáng. Mà có ai nghĩ con bé Mèo có thể thức gần trắng đêm như vậy vẫn cười đùa vui vẻ(sau khi ói), vẫn nói chuyện rất hăng, trong khi ba mẹ thì đuối quá là đuối luôn. Trên đường ra xe mẹ chỉ mặt trăng:"Con nhìn kìa, mặt trăng nhìn giống miếng dưa hấu không? Mẹ cắn 1 miếng nha! Ngoàm!". Thế là con cũng bắt chước, lại còn líu lo khoe ba:"Daddy, the moon looks like watermelon". "Mẹ ơi, mặt trăng chạy". Mẹ cứ phải giục con ngủ mãi thì con mới chịu nhắm mắt rồi ngủ ngon lành. Về đến nhà, mẹ ẵm vào đặt lên giường, thay đồ, đắp mền cho con mà con vẫn ngủ say không hay biết gì. Đây là lần đầu tiên con chịu đắp mền ngủ, chứ bình thường cứ đắp lên được chút là con đạp ra dù con ngủ say đến cỡ nào.
Người xưa bảo "Thức đêm mới biết đêm dài", mình thì thấy "thức đêm mới biết giấc ngủ của mình không dài" :D.
Tội nghiệp chồng phải thức cùng mà sáng phải dậy sớm hơn để đi làm. Mình thì may mắn là mẹ chồng giữ thằng nhóc giùm cho ngủ bù. Hai mẹ con ngủ đến 10 giờ mới dậy. Tính ra cũng chỉ khoảng 5 tiếng(do phải thức dậy 1 tiếng cho thằng nhóc ăn sáng), nhưng cũng khá tốt rồi.
Hi vọng là qua đợt này con miễn dịch với bệnh luôn đi cho mẹ nhờ :D. 

No comments:

Post a Comment