Wednesday, February 18, 2015

Đêm 30

Trước khi đi ngủ, thằng nhóc tự nhiên hỏi:
- Hey Lan, what do you think about life with kids?
Mình bảo:
- It's fun.
Nó hỏi tiếp:
- It's fun, but busy, right?
- That's right.
Mình vẫn nhớ câu nói ngày xưa của ông thầy dạy Toán:"Vợ chồng lấy nhau mà không có con mai mốt già giống như 2 con khỉ nhìn nhau vậy.".
Nghe thì buồn cười nhưng cũng chí lí. Còn trẻ còn tung tăng được cho dù không con cũng chẳng có gì đáng lo. Sau nay già, chẳng còn ham hố, theo đuổi nhiều mục tiêu nữa thì sum vầy bên con cháu là điều hạnh phúc nhất còn gì!
Nội chuyện có con không là đã nếm đủ hỉ, nộ, ái, ố rồi đó!
Vui khi lần đầu được ôm con vào lòng. Phấn khích mỗi lúc con nhoẻn miệng cười. Hào hứng với mỗi cuộc trò chuyện cùng con dù rằng con chỉ ê a. Tự hào khi con lần đầu biết lật, biết trườn, biết bò, biết đứng, biết đi, biết nói... dẫu là những việc đó không sớm thì muộn con sẽ làm được. Đó, ai làm cha mẹ chắc đều trải qua những cảm giác này.
Không chỉ có vậy. Có làm cha mẹ thì mới thấu hiểu nỗi lo lắng mỗi khi con ho, con sốt, con cảm, hay chỉ là khi con buồn, con không được vui... Có làm cha mẹ thì mới "thấm" tại sao nhiều người hi sinh rất nhiều thứ vì con.
Ngoài ra còn kể đến cái cảm giác tội lỗi mỗi khi cáu giận với con chỉ vì trong người không được khỏe. Có lúc la hét cho đã giận nhưng lại nguôi ngay khi nhìn con buồn xo hoặc rơm rớm nước mắt.
Nói tóm lại là con cái sẽ làm cho cuộc sống thú vị hơn rất nhiều.

Đêm 30 ngồi đây viết nhảm trong khi giờ này ở Việt Nam mọi người đang dắt díu nhau đến từng nhà chúc tết, ăn chút mứt, uống chút trà, trò chuyện một tí, có khi còn ăn cơm mỗi nhà một ít nữa. Tết là nhớ nhà. Ngộ ha!

Cả tuần nay thiệt mệt! Con chị bệnh chưa hết thì lại đến thằng em bệnh theo. Con bé Mèo bình thường chạy nhảy om sòm mà bệnh lần này mệt đến nỗi chỉ nằm một chỗ, TV cũng chẳng buồn coi. Phải mất hơn 1 tuần 2 đứa mới khỏe lại một tí dù vẫn còn ho và sổ mũi. Nhưng hết sốt là mừng rồi. Có mấy bữa mình lo lắng đến nỗi mà sinh ra trầm cảm luôn hay sao đó. Tự nhiên cảm thấy chán nản kinh khủng! Tội nghiệp con bé Mèo, vốn đã ốm nhom mà bây giờ bị bệnh, ăn uống chẳng được bao nhiêu thì lại còn ốm hơn nữa. Thấy tội kinh khủng mà chẳng biết làm sao. Ép ăn không được vì mình hiểu lúc bệnh thì có muốn ăn uống gì đâu! Thôi thì hi vọng sau đợt bệnh cuối năm này thì con có sức đề kháng tốt hơn để không bao giờ bị lại lần nữa.


No comments:

Post a Comment