Monday, November 17, 2014

Linh tinh

Hôm qua, gởi anh nhỏ cho mẹ chồng giữ, cả nhà kéo nhau đi trượt patin. Đây là lần đầu tiên tui mang đôi giày đó nên dự liệu là sẽ té te tua. Lúc đầu giữ thăng bằng thật khó, suýt té mấy lần. Không có ai hướng dẫn nên phải nhìn người khác rồi bắt chước. Chân thì gồng lên, tay thì quơ, khoắng loạn xạ  để giữ thăng bằng. Chưa kịp tự hào vì bắt đầu có thể đi được một chút mà không bị té thì... rầm một phát, từ tư thế đứng chuyển sang tư thế ngồi, 2 tay chống đất, cái đầu tưởng bay ra khỏi cái cổ :)).

Định thần vài phút xong đứng dậy chơi tiếp vì mới té 1 lần mà nghỉ luôn thì hơi nhụt :)). Có cả mấy chục lần suýt té mà tui gượng lại được. Cứ nghĩ là có khi mình bắt đầu biết điều khiển đôi giày thì bị đo ván lần thứ 2, rồi lần thứ 3. Đến lúc thì thì đau chịu không thấy nên nghỉ chơi luôn.

Mà nghĩ sao cả 3 lần té đều cùng 1 tư thế nên 2 bàn tay đau ê ẩm. May chưa không gãy tay vì té ở tư thế 2 tay chống đất. Đang suy nghĩ coi có nên chừa môn này ra không ;).

Về đến nhà thì vừa lúc anh nhỏ ngủ thức dậy, đang nằm im re trên ghế. Tui cầm cây kem lại ngồi trên ghế đối diện với anh để ăn. Anh vừa nhìn thấy mẹ là bắt đầu khóc đòi, miệng méo xệch thấy thương luôn à. Bà nội anh thấy vậy ẵm anh lên trong lúc mẹ đi rửa tay. Anh được bà bế mà mắt cứ ngoái tìm mẹ khóc rưng rức. Thế mà vừa qua tay mẹ là nín liền, lại tươi như hoa. Tui tự nhủ hong lẽ anh còn nhỏ vậy mà đã biết nhớ rồi sao ta? Tại bình thường tui ở nhà, anh nằm đó chơi mà có ai ẵm là anh vui rồi, chứ không nhất thiết phải mẹ ẵm mới được. Ẵm 1 tí cho có hơi mẹ rồi sang tay cho người khác là đủ làm anh hài lòng rồi. Thiệt là anh dễ chịu hết biết!

Tự nhiên nhớ lại giấc mơ tối hôm kia. Bối cảnh là tui, chồng, mẹ chồng và 2 người nào nữa không nhớ đang ngồi ở đâu đó. Chồng và mẹ chồng cãi nhau nên mẹ chồng bỏ đi. Tui đang đứng gần chiếc xe của tui thì thấy 2 người mặt hẩm hố, có ý định cướp xe tui hay sao đó. Chẳng hiểu sao tui sợ quá, co giò chạy đi kiếm mẹ chồng để có người chi viện. Cứ đinh ninh là mình biết đường mà sao chạy khắp nơi vẫn không tìm được khách sạn chỗ bà ở. Đang đứng xớ rớ tìm đường thì bị 1 thằng nhào tới, thò tay vào giỏ xách móc mất cái điện thoại. Thế là hết biết liên lạc ra sao. Sợ quá!

Rồi bỗng thoáng một cái tui xuất hiện ở chỗ khác. Mà theo suy nghĩ của tui trong giấc mơ là tui lên xe buýt mà xuống nhầm chỗ. Đến khi coi lại thì tui đang ở Biển Hồ ở Campuchia (???). Tui lại đi vòng vòng để kiếm đường quay lại chỗ chồng tui. Lúc đó tui rất sợ, sợ kinh khủng.

Và bỗng nhiên tui cảm thấy mình nhẹ tênh, vút đi một cái, nhập lại vào cơ thể mình. Tui còn nhớ rõ hình ảnh tui từ từ nhập vào cơ thể mình như thế nào. Nghĩ lại thiệt vẫn còn rùng mình.

Lúc đó, tui bỗng nghe tiếng anh nhỏ ọ ẹ, giật mình thức giấc. Thật may chỉ là giấc mơ. Chỉ là giấc mơ mà sao thiệt đáng sợ. Viết ra đây mà vẫn thấy lạnh sống lưng.
Bởi thế tui rất ghét ngủ nằm mơ là vậy. Giấc mơ cứ đeo đẳng một thời gian dài sau mới quên được.
Nói tới đây thì tui lại phải đi ngủ rồi. Hi vọng không nằm mơ đêm nay!

No comments:

Post a Comment