Friday, November 7, 2014

Lần đầu tiên





... tự lái xe đưa con đi học. Thật ra trước giờ tui cũng lái xe đưa con đi học nhiều rồi nhưng đây là lần đầu đi một mình, không có mẹ chồng ngồi cạnh. 
Hôm nay chồng tui phải đi mổ mắt nên tui có 2 lựa chọn: tự đưa con đi học hoặc cho nghỉ ở nhà. Mọi người đương nhiên là đinh ninh tui sẽ cho nàng Mèo nghỉ ở nhà vì trước giờ tui chưa bao giờ đi đâu mà không có người ngồi bên cạnh. Nhát dữ vậy luôn đó!
Tui suy nghĩ miết à! Nhưng với quyết tâm không để con mù chữ (thiệt ra bả đi học mẫu giáo chơi không chứ có học chữ đâu hehe), tui chọn phương án 1. 
Vì biết khả năng của mình :)) nên tui chuẩn bị mọi thứ sớm hơn bình thường để không quá lập cập lúc lên đường. Vậy mà...
Lúc gần đi mới nhớ ra ghế ngồi của em bé ở trong xe mẹ chồng. Định gọi điện nhờ người cứu viện trông chừng ảnh giùm mà không được nên thử lấy car seat của bé Mèo hồi nhỏ dùng tạm. Lôi ra thì thấy dây nhợ lung tung vì lần trước tháo cái miếng trùm ghế ra giặt xong không gắn lại được. Thiệt là nhiêu khê đó mà!
Lại suy nghĩ hay cho ẻm ở nhà cho rồi. Nhưng mà chả hiểu sao bữa nay "lòng quyết tâm còn cao hơn núi" :)), nên lui cui ráng lắp lại cho đúng. Cuối cùng cũng hoàn thành, có điều dây hơi bị tréo nghoe chút. Không có thời gian tháo ra gắn vô lần nữa nên thôi kệ, miễn an toàn là được rồi. Ba mẹ con rồng rắn lên xe. Chưa ra khỏi nhà mà đã rắc rối dữ vậy đó!
Chạy ra khỏi nhà chừng 5 phút thì không thể đi tiếp vì có người cầm bảng hiệu bắt dừng lại chờ... cái gì đó. Chờ mỏi mòn nên lại muốn quay về vì đó là con đường tui quen thuộc. Có thể đi ngã khác nhưng nó lại dẫn ra đường chính, nhiều xe nên tui không dám mạo hiềm. Đợi mãi mà chẳng biết khi nào được đi, tui lại này sinh ý nghĩ hay quay về nhà cho rồi :D. Nhưng mà...
Chả hiều sao hôm nay tui lì dữ vậy đó. Quay đầu xe ra đi đường chính luôn. Đi mà hồi hộp muốn chết à. Vậy mà cũng không xong. Sau 1 đoạn rùa bò (tốc độ 25 dặm 1 giờ), ra đến khúc đường lớn thì ở đó đang thi công, đường nhỏ mà xe rồng rắn thấy ham. Đang chờ đèn đỏ để quẹo thì  nhìn thấy 1 người ngồi trên xe theo hướng tui đang định quẹo ra ngoắc ngoắc tay ra hiệu đi, vì hướng lẽ ra được đi thẳng đã bị 1 xe thi công quẹo cua rồi ngừng ngay giữa đường làm gì đó. Tui quẹo theo lời ổng thì ra được đường lớn. Từ đây đến trường thì không gặp rắc rối gì nữa. Vô lớp trễ 10 hay 15 phút gì đó keke. 
Từ trường về nhà, tui quyết định đi con đường quen thuộc vì không gấp và không thích con đường vừa đông vừa đang thi công kia. Đến đoạn bị chặn thì mới biết người ta đang làm đường. Nghĩ sao cả tuần không làm, đợi lúc tui phải tự lái xe đưa con đi học lại đi làm đường. Chờ đâu chắc khoảng 10 hay 15 phút thì cũng được đi. Đường này lúc trước là 2 làn xe, nhưng bị chặn 1 làn để sửa chữa, làm mới, nên còn đúng 1 làn. Đường đã nhỏ, lại thêm 1 hàng dài toàn xe tải, container... làm cảm giác con đường bé tẹo. Vậy mà tui, "tay lái lụa" nhát như thỏ cuối cùng cũng qua được đoạn đó mà về nhà. Thiệt là sảng khoái làm sao! Thiệt là đáng tự hào làm sao! haha
Ai chửi thì chửi chứ tui tự thấy hôm nay tui rất giỏi, rất có quyết tâm, rất là đáng nể haha.
Lần đầu vậy thì đáng để ghi ra làm kỉ niệm, nhẩy! ;) 
À, có 1 điều may mắn là anh nhỏ hôm nay rất hợp tác, chả khóc lóc phàn nàn gì cả. Lên xe anh ấy lăn ra ngủ, về đến nhà là mở mắt ra liền. Thiệt là thương hết chỗ nói :D!

No comments:

Post a Comment