Tuesday, October 14, 2014

14/10/2014

Mấy hôm trước mẹ kế của chồng nói chuyện với mình về mẹ của bà ấy. Bà bảo lần này về thăm mẹ mới có dịp đọc được những lá thư của mẹ gởi cho bà ngoại. Mẹ bà năm nay 89 tuổi nên khi bà mới kết hôn và ở xa nhà vào lúc tầm 20 tuổi thì thư từ là cách liên lạc chủ yếu. Được đọc lại những lá thư viết cách đây mấy chục năm, cảm nhận được sự phấn khích của mẹ bà khi vừa mua được 1 cái TV, vừa sinh một đứa con, con vừa đạt ngưỡng nào đó hay bất cứ điều gì mới mẻ xảy ra vào thời đó là một điều bà cảm thấy rất thú vị. Bà thấy tiếc vì ngày xưa không viết cho con của mình.
Nghe bà nói xong mình tự nhủ phải chăm chỉ ghi lại hết những thay đổi của con để sau này không phải hối hận ;). Có nhiều lúc mình mở blog ra coi, đọc lại những gì đã viết dù mới xảy ra chỉ vài năm gần đây mà đôi khi còn thấy lạ lẫm, có nhiều điều làm mình ngạc nhiên huống chi sau mấy chục năm. Chắc là chẳng còn nhớ mấy. Vậy cho nên mình tự nhủ sau này sẽ ráng dành ra 15 hay 20 phút mỗi ngày chỉ để ghi lại những gì hay ho xảy ra trong ngày (nếu có).
Như hôm nay, lần đầu tiên tự mình lái xe đi đón mấy đứa nhỏ một mình (bình thường mẹ chồng đi cùng). Mặc dù bà chỉ ngồi kế bên nhưng cảm giác yên tâm hơn khi đi một mình hehe. Lần đầu tiên tự đậu xe theo kiểu backup. Mình ngán nhất là đậu xe vì hiếm khi đậu ngay ngắn :)). Bởi vậy mỗi lần đi đón bé Mèo toàn đậu xe vào giữa 2 chiếc xe khác dù còn đầy chỗ trống. Mẹ chồng mình cười hoài vì lúc nào mình cũng đậu xéo xẹo. Lần này mình đậu xe cũng khá hoàn chỉnh dù lùi ra lùi vô cả chục lần mới được :p. Đến cả chồng mình khi nghe bảo mình lái xe đến trường lại đỗ xe được như vậy còn không tin nữa mà :)).
Hôm nay mình lại la con bé Mèo tơi tả. Thiệt tình là nhiều lúc la xong thấy tội nghiệp nó gì đâu nhưng không la không được vì nói nhỏ nhẹ thì nó không chịu nghe. Có khi la xong lại thấy mình có lỗi nhiều hơn nó. Ví dụ như có lần, mình đang cố dỗ thằng nhóc ngủ, nó mệt nên cứ đi theo lải nhải, mè nheo, rên rỉ, khóc lóc làm mình nổi điên lên. Nhưng khi ngồi nghĩ lại thì thấy mình hơi quá đáng. Dù gì nó chỉ mới hơn 2 tuổi, cái tuổi còn cần mẹ nhiều mà mình lại cứ đẩy nó ra mỗi khi mình mệt mỏi. Bởi vậy mình cố gắng nhỏ nhẹ hơn mà có khi nhỏ nhẹ nó lại không chịu nghe. Vậy mới ngặt! La xong lại nhủ lòng phải cố gắng mềm mỏng với con. Đúng là làm cha mẹ không dễ tí nào!


No comments:

Post a Comment