Thursday, October 8, 2015

Mẹ con cùng bay

Về Việt Nam.
Hôm trước chuyến đi, được bạn mời qua ăn tối, 2 vợ chồng và 2 đứa con ở chơi đến 9 giờ tối. Thằng nhóc buồn ngủ nhưng nhất định không ngủ khi được mẹ ẵm trên tay. Về nhà đặt xuống giường là ngủ liền. Từ đó hình thành nỗi lo lắng về chuyến đi sắp tới.
Đúng y bon luôn!
Sáng dựng đầu cả bọn dậy sớm để ra sân bay. Cứ ngỡ đi sớm, ai dè ra đến nơi nhìn mà hoảng hốt. Sân bay đông nghẹt người! Không hiểu sao hôm đó lại đông đến như vậy! Nhìn thấy hàng người đứng xếp hàng mà tay chân phải nói gọi là bủn rủn. Dòng người nhích chầm chậm từng chút từng chút một. Thật may là đến lúc gần như bị trễ thì có người đến hỏi giờ bay và kéo vào check in luôn. Thế là cứ tưởng đi sớm để có thời gian chia tay chia chân với chồng, kiếm gì ăn sáng, ai dè vừa check in xong là lật đật đi qua cổng kiểm soát an ninh rồi lật đật chạy ra cổng. Vừa kịp giờ lên máy bay. Hú hồn!
Chuyến bay đầu mất khoảng 3 tiếng thì phải. Thằng nhóc ngủ được một chút, con bé Mèo thì nhất định không ngủ. Đến lúc máy bay đang hạ cánh thì quay qua thấy nó ngủ mất tiêu. Người ngồi bên cạnh nó thấy vậy bảo để ổng bế nó ra ngoài giúp. Ra đứng chờ lấy xe đẩy một tí thì nó dậy. 3 mẹ con lại vội vã chạy cho kịp chuyến tiếp theo. Đến nơi cũng là lúc người ta đang lên máy bay, thành ra chưa có thời gian ăn sáng.
Chuyến thứ 2 là chuyến bay dài. Bụng thì đói mà phải chờ quá 2 giờ mới được ăn. Có lẽ vì vậy mà lần đầu tiên đi máy bay của Nhật lại thấy thức ăn ngon. Đúng là món mầm đá có khác :D. Đến thời điểm này thì anh nhỏ đã bắt đầu rất mệt. Vì không có giường nên anh nhất định không chịu ngủ. Anh nhoi nhoi, khóc lóc, rên rỉ dù mới lên mày bay không bao lâu. Mình bắt đầu thấy đuối, đuối vì thiếu ngủ và đuối vì nghĩ đến chặng đường dài phía trước.
Có câu "người hiền hay gặp lành". Một chị người Hàn Quốc ngồi cùng dãy ghế yêu cầu đổi chỗ với người ngồi gần mình để giúp 1 tay. Nhờ chị luân phiên ẵm anh nhỏ mà mình có thời gian ăn uống, đi vệ sinh và có tí thời gian cho chị Mèo.
Khác hẳn với chị Mèo rất là nhát, anh nhỏ cực kỳ quảng giao. Anh bắt mẹ dẫn đi vòng vòng máy bay. Gặp bất kỳ người nào có mồi muốn nói chuyện với ảnh là ảnh dừng lại tiếp liền.
Chuyến thứ 3 dài khoảng 5 tiếng. 5 tiếng thật ra không ngắn, nhưng có lẽ gần về tới rồi nên thấy đỡ lo lắng hơn. Vẫn như 2 chặng trước, anh ấy vẫn ngủ chập chờn chứ không ngon lành gì cả. Máy bay hạ cánh là bao mệt mỏi tan biến hết.

Trở về Mỹ.
Có lẽ đã quen với việc ngủ không có giường riêng nên chuyến về này khá là nhẹ nhàng dù giờ giấc hơi tréo ngoe.
Chuyến bay từ Việt Nam sang Bắc Kinh cất cánh lúc 5 giờ sáng, vì vậy 3 mẹ con phải thức dậy từ lúc 2 giờ để ra sân bay. Cứ tưởng giờ đó 2 bạn sẽ ngủ khò thì không biết làm sao xoay xở vừa hành lý vừa con cái( chỉ vì cái chuyện này không mà mình lo lắng suốt), không ngờ vừa xuống đón taxi là cả 2 đứa thức dậy chạy lung tung hết. Ra đến sân bay, lúc vào check in thì lẽ ra người không đi cùng chuyến không được vào, nhưng hôm đó may mắn sao mấy anh gác ngay cửa lại cực kỳ dễ, chẳng thèm kiểm tra vé đi và hộ chiếu, thế là bà ngoại ẵm anh Quân đi thẳng vào luôn. Trong lúc mình lo gởi hành lý, thì bà phải chạy theo ảnh. Không ngờ lúc đó 3 giờ sáng mà ảnh tỉnh táo đến vậy, chạy lung tung cả lên :D. Lên tới máy bay ảnh chơi một chút rồi lăn ra ngủ hay sao đó. Thiệt tình là mình mới đi chưa đến 1 tháng mà hình như chẳng nhớ gì cả về chuyến đó. Chỉ nhớ là khi hạ cánh, có một chị thấy mình vừa dẫn theo 2 đứa, vừa phải kéo hành lý xách tay nên đã giúp mình ẵm bé Mèo. Chỉ tiếc là chị này không đi Mỹ, mà đi Pháp nên chỉ giúp được 1 lúc thôi :D.
Lần đó mình hậu đậu, bỏ quên mấy hộp sữa mua đi cho con uống trên máy bay. Cũng còn may là trước đó 3 cuốn hộ chiếu để chung với bịch sữa nhưng chẳng biết nghĩ sao mình soạn soạn rồi cho nó vào hành lý, thành ra đỡ phải đi ngược trở lại máy bay để kiếm đồ :p.
Ở sân bay Bắc Kinh, 2 đứa rất la sung dù thiếu ngủ. Thằng nhóc một mực đòi chạy vòng vòng rồi 2 chị em rượt nhau chạy loạn cả lên làm mình giữ mệt gần chết. Cuối cùng mình tìm thấy cái xe đẩy có hình chiếc xe hơi, quăng thằng nhỏ vào xe hơi, quăng con chị lên nóc ngồi, rồi đẩy xe đi vòng vòng. Nhờ vậy mà cũng đỡ khổ ;).
Cũng giống như chuyến về Việt Nam, mỗi khi bước vào tiệm nào đó mua đồ là có một dàn người đẹp đến bao vây, tiếp chuyện với Quân. Anh Quân thì cứ cười toe cười toét, vẫy tay, ê a nói nên mọi người càng khoái. Trong khi chị Mèo thì nhát khít, ôm lấy chân mẹ :D.

Chuyến bay từ Bắc Kinh sang Chicago mất khoảng 12 tiếng. Lên máy bay, vừa bỏ Quân xuống ghế là ảnh ngủ ngon lành. Chị Mèo cũng lăn ra ngủ nên nhờ vậy mình cũng làm được một giấc. Tuy là chập chờn nhưng cũng thấy khỏe hẳn ra!
Ngủ được vài tiếng thì anh Quân thức dậy và bắt đầu đi khám phá. Lại chiêu đi vòng vòng máy bay, kiếm người để bắt chuyện. Mà có mấy người thèm nói chuyện đâu vì ai cũng tranh thủ ngủ. Ảnh đi tới đi lui chắc chừng 2, 3 tiếng thì mình đuối nên ôm ảnh ngồi lên ghế. Ảnh rên rỉ, khóc lóc tí rồi cũng ngủ. Thiệt là mừng!

Chuyến bay từ Chicago sang Austin mất khoảng hơn 3 tiếng thì phải. Vừa đặt mông xuống ghế là em Quân đã lăn ra ngủ. Mình ôm ảnh, mệt quá ngủ quên luôn. Tới lúc giật mình thức dậy nhìn sang thì thấy chị Mèo cũng đang ngủ. 2 đứa ngủ ngon lành cho đến khi gần hạ cánh thì Quân mới dậy.
Trước lúc lên máy bay mình có gặp và nói vài câu với một chị có con gái 19 tháng, hơn Quân 4 tháng. Khi vừa xuống sân bay, chị ấy đi ngang mình và nói:
- Trời ơi! Tui ấn tượng quá! Tụi nhỏ thiệt là ngoan!
Bởi là vì con chị ấy bắt mẹ dẫn đi tới đi lui chứ không ngồi yên một chỗ, y như nhóc Quân lúc ảnh không ngủ :p. 
Có điều chị ấy không biết rằng đây là chuyến bay thứ 3 trong vòng 1 ngày. Tụi nó đã quá đuối rồi, còn sức đâu mà quậy :p.

Qua Việt Nam 3 tháng, trở về Mỹ 1 tháng rồi mới có thời gian ngồi kể lể ;).

No comments:

Post a Comment