Thursday, June 26, 2014

Chuyện của Mèo


Lâu lắm chẳng viết gì cho em Mèo nên hôm nay phải hạ quyết tâm bỏ ngủ trưa để tranh thủ ghi lại vài dòng cho em để lâu lâu mở ra coi nhớ lại những việc em đã làm vào thời điểm này.
Từ ngày mẹ có thêm em bé thì có ít thời gian dành cho em hơn. Có lẽ em cũng ý thức được là em không còn độc quyền chiếm trọn thời gian của mẹ nữa nên em... nhõng nhẽo hơn rất nhiều. Nhiều lúc thấy em lủi thủi chơi một mình thật tội. Có khi em cứ đi lên đi xuống cầu thang rồi bảo:"Mẹ, bé Mèo buồn, bé Mèo khóc". Thật sự thì em không khóc, nhưng trông em buồn thật, rất tội. Mẹ cố gắng tìm trò để chơi với em. Chơi tô màu thì em chọn 1 màu rồi tô đúng màu đó cho tất cả những gì em thích. Mỗi trang em tô 1 chút chứ không hoàn thành 1 trang nào. Ví dụ như có hôm em chọn màu xanh lá cây rồi tìm tất cả các ngôi sao trong quyển tô màu để tô. Mẹ gợi ý:"Con tô ngôi sao màu vàng đi!", em liền bảo:"Bé Mèo tô ngôi sao màu green". Có lúc mẹ lại gạ gẫm:"Con đổi màu khác đi!", em lắc đầu nguây nguẩy:"Bé Mèo tô màu này" (tức màu em đang cầm trên tay). Mẹ chịu với con bé cứng đầu này :p.
Em đang trong độ tuổi mà bên đây người ta gọi là "terrible twos", nghĩa là độ tuổi bắt đầu thể hiện cá tính, thể hiện sự độc lập, biết thể hiện cảm xúc buồn vui, giận hờn... Riêng vì em là con gái nên đây cũng là độ tuổi em thể hiện sự ... kén chọn rõ rệt. Quần áo mỗi ngày em tự chọn chứ không để cho mẹ quyết định như trước nữa. Em không cho mẹ hay bất cứ ai thay đồ, mang giày, làm hộ em bất kỳ chuyện gì (trừ khi em nhờ vả). Mỗi sáng, mẹ chỉ cần bảo:"Con đi thay đồ đi" là em chạy ngay vào phòng để đồ, đứng vạch từng cái áo ra chọn. Có lúc chọn xong, cầm ra rồi đổi ý lại máng lên, chọn cái khác. Bởi thế mỗi khi em thay đồ là mẹ phải rất kiên nhẫn, bình tĩnh vì rất dễ bị nổi nóng :)) do em chọn quá lâu, hoặc cứ đổi đi đổi lại. Cũng như tối qua, em thay đồ trước khi ngủ. Mẹ thì rất mệt, chỉ muốn leo lên giường nằm, tranh thủ ngủ để khuya còn dậy cho em bé bú, mà em thì lại chọn hết cái áo này đến cái áo khác. Mẹ rất cố gắng mà vẫn không nén được bực mình còn em thì cứ nhẩn nha chọn đi chọn lại. Một lúc sau em cầm 1 cái áo lên nói:"Mẹ, bé Mèo mặc áo butterfly". Mẹ liền ừ cho nhanh. Em lấy ra rồi nghĩ sao máng lại bảo:"Cái này cũ rồi!", và chọn cái khác. Mẹ đúng là điên tiết nhưng mà phải công nhận là cái áo đó cũ thiệt vì em mặc từ hồi em 18 tháng :)).
Ngoài tính tự lập ra thì em đã bắt đầu biết nổi giận. Mỗi khi muốn gì mà không được thì em lại khóc lóc, giẫy nẫy lên. Ban đầu mẹ nổi giận, la hét thêm, nhưng về sau thì bắt đầu rút ra kinh nghiệm hoặc cố gắng trò chuyện với em, hoặc tìm việc gì đó thu hút sự chú ý của em để em quên cơn giận, hoặc giải thích cho em hiểu hoặc đơn giản chỉ là bỏ mặc em khóc. Có lúc mẹ chỉ bảo là:"Bé Mèo làm mẹ giận", thế là em hết mè nheo ngay mà quay sang xin lỗi mẹ. Nói chung em rất ngoan, chỉ là chưa biết kiềm chế cảm xúc sao cho đúng.
Có 1 điều mà mẹ rất phiền lòng là em vẫn chưa bỏ tã được. Mẹ cố gắng tập cho em mà vẫn chưa được. Có lần mẹ thử không mặc tã cho em, và nhắc em ngồi bô. Em ngồi cả buổi mà vẫn không tiểu được nên đứng dậy đi chơi. Thế mà vừa đứng lên tí là tè trong quần. Mẹ cho em chơi tí lại nhắc em ngồi bô và sự việc vẫn diễn ra y như vậy. Tức là có một buổi sáng mà em thay cả chục cái quần trong khi cái bô không có 1 tí nước tiểu nào. Mẹ nản quá nên quyết định chờ thêm 1 thời gian. Đến bây giờ thì có lúc em tự giác ngồi bô, có lúc em kiên quyết từ chối và tè trong tã. Nhưng như thế cũng là 1 sự tiến bộ rồi. Có 1 lần, mẹ đang cho em bé bú, em nói:" Mẹ, bé Mèo muốn pee pee in the potty". Mẹ bảo:"Con đợi tí, ba xuống giúp con". Vậy mà em đi một hơi vào phòng, rồi thấy im re. Ba em từ trên lầu xuống mẹ bảo:"Con muốn đi tiểu kìa. Anh mở đèn cho nó đi". Ba đi vào nhà tắm mở đèn thì đã thấy em đã tự đi tiểu trong bô, và hoàn toàn trong bóng tối. Ba và mẹ em khỏi phải nói vui dễ sợ. Nhưng đó là những lần hiếm hoi em tự xử, còn bình thường thì có người nhắc em mới đi. Hi vọng là em sẽ sớm bỏ được tã cho mẹ nhờ :D.
Em nói được cả 2 ngôn ngữ. Đôi lúc em làm mẹ ngạc nhiên vì khả năng học hiểu của em. Em nói chuyện với mẹ hoàn toàn bằng tiếng Việt (thỉnh thoảng pha vài chữ tiếng Anh hehe), và nói chuyện với những người còn lại hoàn toàn bằng tiếng Anh (không pha chút tiếng Việt nào :p). Có lần em đang ngồi trên ghế và đang quạu quọ gì đó, ba đang từ trên lầu đi xuống, mẹ liền bảo:"Con lại mở cửa cho ba đi, để con quái vật ăn thịt ba kìa". Em liền lon ton chạy lại cầu thang, vừa đi vừa nói:"Open the gate for daddy", thêm một đoạn xí xa xí xồ gì đó do em tự chế và "the monster eats daddy". Mẹ hi vọng sau này em sẽ giữ vững "phong độ" 2 ngôn ngữ cùng lúc chứ không bên trọng bên khinh mà quên mất tiếng Việt của mẹ :D.
Hôm qua trời mưa, ba mẹ con dắt díu nhau ra sau hè ngồi ngắm mưa. Mẹ hứng lên cất giọng hát thì bị em yêu cầu ngưng bằng cách la lên:"Mẹ! Mẹ!" với giọng cáu kỉnh. Xong, em còn phán:"Bé Mèo nổi giận!". Mẹ nghe 2 chữ "nổi giận" phát ra từ miệng em, nhìn cái mặt ra vẻ nghiêm trọng của em mà không khỏi phá lên cười. Em thấy mẹ cười cũng phá lên cười theo. Thế là tự nhiên em hết "nổi giận". Thiệt là yêu em kinh khủng!
Lúc mới có mình em, mẹ luôn nghĩ mẹ yêu em thế, nhưng lỡ sau này có thêm em bé thì liệu mẹ có còn yêu em nhiều như vậy không. Cho nên lúc có bầu mẹ cũng lo lắng lắm. Sau khi sinh xong thì mẹ mới biết rằng, dù có thêm bao nhiêu em bé nữa thì tình yêu của mẹ dành cho em vẫn không hề giảm đi mà thậm chí còn tăng hơn nhiều. Em luôn rất đáng yêu trong mắt mẹ, dù có nhiều lúc em làm mẹ muốn nổi điên vì tức :)).
Chả biết em làm cách nào mà dù chưa nói nhiều lắm nhưng lại có thể sai khiến mấy anh trai hàng xóm rồi :)). Mỗi lần em chơi với mấy anh là được chăm sóc rất cẩn thận. Có lần mẹ nghe bà nội kể là 1 anh hàng xóm (khoảng 5 tuổi) rất thích em. Mẹ hỏi sao bà nghĩ vậy thì bà bảo em vừa đi từ trong nhà ra, anh trai ấy thấy liền giang 2 tay ra, gọi tên em và chạy tới. Ngay cả mẹ của anh trai đó cũng công nhận:"He loves her" khi nhìn thấy cách anh ấy chăm sóc, chơi với em :)).
Bình thường giọng của em rất nhỏ nhẹ, nghe rất dễ thương. Nhưng mỗi khi em nổi giận, hay khi em chơi rượt bắt với các anh chị thì em hét muốn đinh tai nhức óc. Mẹ chỉ sợ khi em lớn, mẹ không còn được nghe cái giọng nhỏ nhẹ, nhão nhoẹt và có phần đớt đát của em nữa. Mẹ luôn cố gắng gần em càng nhiều càng tốt để sau này không phải hối hận vì thời gian trôi quá nhanh, mẹ chưa ôm ấp, hôn hít em đủ :D.

No comments:

Post a Comment