Monday, February 6, 2017

Em của mẹ bệnh

Trưa nay, đang nấu ăn thì cô giáo gọi điện báo em bị bệnh nên mẹ và bà nội liền vào trường rước em về. Đến nơi thì em đang ngủ trong vòng tay cô. Cô bảo là đang giờ chơi mà cô thấy em nằm ngủ dưới đất nên lại kiểm tra thì phát hiện em bị sốt. Tội nghiệp em! Đêm qua em đang ngủ thì thức dậy khóc thôi là khóc. Mãi một lúc sau em mới ngủ tiếp. Mẹ mệt quá cũng ngủ lúc nào không hay. Thức giấc nhớ loáng thoáng là đang ngủ nằm mơ thấy rờ người em thì em nóng quá, mẹ than chắc em bệnh rồi!
Sáng, ba em bảo hình như em hơi nóng. Ba đo nhiệt độ thì thấy bình thường nên mẹ mới sực nhớ lại giấc mơ đêm qua. Lúc đó còn nghĩ thật may chỉ là mơ. Thế mà em bệnh thật! Haizzzz
Về đến nhà, em leo lên ghế nằm ngủ liền. Mẹ vội vàng đánh thức em dậy cho em uống thuốc giảm sốt. Uống xong em lại ngủ li bì. Khoảng hơn 1 tiếng sau thì em thức dậy, người vẫn hâm hấp nhưng em đã tỉnh táo hơn. Em ăn trưa ngon lành.
Buổi chiều, mẹ chở chị đi học thể dục nhào lộn. Chị vào học được 1 lúc thì bà nội nhắn tin bảo em ói tưng bừng. Lát sau bà nội lại nhắn bảo em lại sốt tiếp và sốt rất cao. Bà nội đề nghị đưa em đi bác sĩ.
Người em nóng như hòn than, em lại sật sừ lúc tỉnh, lúc ngủ. Chờ khá lâu em mới được khám. Bác sĩ bảo tai em không sao, cổ không sao, xét nghiệm flu âm tính, xét nghiệm "strep throat" (không biết tiếng Việt có phải là viêm họng không?) cũng âm tính. Nhưng bác sĩ bảo có khi strep throat nhưng nó không biểu hiện như thông thường. Hoặc cũng có thể là flu. Kiểu như các xét nghiệm thì không bao giờ 100% chính xác. Nên phải làm thêm vài xét nghiệm nữa thì mới biết chắc chắn.
Lần này em bệnh nhưng rất hợp tác. Bác sĩ kêu làm gì cũng làm. Lúc lấy mẫu xét nghiệm strep throat phải cho cái que vào sâu trong miệng em. Em đang lơ mơ ngủ mà mẹ kêu em hả miệng em vẫn làm theo. Hay lúc bác sĩ đưa thuốc cho uống, em uống ngay không hề càm ràm hay chống đối. Nhìn mặt em đỏ ửng, lâu lâu rên rỉ mà thấy thương gì đâu!
Về đến nhà là em đã tỉnh táo hẳn. Ba mở TV cho em coi là em bắt đầu vặn hết công suất để reo hò, nhún nhảy theo chương trình em đang coi. Thiệt là lúc đó nhìn cảnh đó không ai nghĩ em bệnh đâu!
Vui nhất là gặp anh chị nào em cũng kể. Em kể rồi mẹ dịch lại thôi chứ chẳng ai hiểu em nói gì đâu! Gặp anh, em bảo:
- Liam, bla bla bla doctor.
Liam:
- What is that, Alex?
Mẹ:
- He said that he went to the doctor.
Liam:
- Oh, you went to the doctor?
Đương nhiên là anh biết em đi bác sĩ nhưng anh nói phụ họa với em thôi.
- Yeah. bla bla bla out there.
- You went out there?
- Yeah. Bla bla bla yucky.
- What's yucky?
- Bla bla bla doctor bla bla bla yucky.
- What?
- He tried to tell you that the doctor used a stick to put in his mouth and it was yucky.
- Really? Was it yucky?
- Yeah. Bla bla bla yucky. I don't like it.
Mấy chỗ bla bla bla là ẻm xổ 1 tràng đến mẹ ẻm cũng nghe không ra luôn hehe.

Đó! Cùng 1 nội dung, gặp ai ẻm cũng kể y vậy. Thấy thương gì đâu!
Mong là em bé của mẹ mau hết bệnh. Mẹ hứa là em có hét bể cái nhà mẹ cũng không la em đâu.
(Chỉ vài ngày sau khi em hết bệnh thôi nha! Em bình phục hẳn mà vẫn hét triền miên thì chắc mẹ khó kiểm soát được cái miệng của mẹ hehe.)

No comments:

Post a Comment