Friday, September 9, 2016

Ngày thứ 2 con đi học



Ngày thứ 2 đi học...
Mẹ lo con trai không chịu vào lớp. 
Đến trường, con vẫn hăng hái đi vào, nhưng khi đến lớp thì con một mực:"No! No! No!" Rồi oà khóc khi mẹ ra khỏi lớp. Cô phải đóng cửa phòng lại, ôm con vỗ về. Tiếng con vẫn lớn nhất. Mẹ đi đến phòng cô hiệu trưởng rồi mà giọng hét của con vẫn lanh lảnh. (Tội nghiệp 2 cô và các bạn :D).
Dẫn chị Mèo đến lớp. Vừa tới nơi, chị liền chạy vào chào cô rồi ôm cổ cho cô ẵm. Năm nay chị Mèo mới có trò này nha! Mọi năm vào lớp là chị ngồi vô bàn liền, hoặc thấy bạn làm gì thì làm theo chứ không có chuyện để cô ẵm. Trước khi nhập học 1 tuần, chị Mèo đã cặm cụi ngồi tô 1 bức tranh to thật to rồi bảo mẹ:
- Mai mốt bé Mèo đem vô tặng cô giáo mới.
Dù lúc đó chưa biết cô là ai. Rõ ràng chị Mèo đã lớn hơn chút, biết quan tâm đến người khác. Mẹ vui!
Chị Mèo vào lớp xong thì bà nội quay sang bảo mẹ đi qua nhìn lén coi con ra sao. Mẹ đồng ý liền vì mẹ cũng dự định y vậy. :D
Đi ngang phòng cô hiệu trưởng thì không nghe tiếng loa con phát nữa. Đó là tín hiệu đáng mừng! Đến lớp con, nhìn vào không thấy con đâu. Cô giáo ra hiệu bảo mọi việc đều ổn. Con không khóc. Các bạn con không khóc. Mừng quá cỡ!
Ra khỏi trường, bà nội bảo cần mua vài món đồ, thế là ghé HEB. Mẹ bước ra khỏi xe, đi một mạch vào bên trong mới sực nhớ quên lấy xe đẩy. Tự nhiên mẹ sựng lại mất mấy giây. Trước giờ xuống xe thì việc đầu tiên là lấy xe đẩy để 2 đứa ngồi vào. Thế mà giờ mẹ đi tay không, quên cả xe. Mẹ quay sang hỏi bà nội:
- Mẹ có nhớ  lần gần nhất con đi mua đồ mà không có mấy nhóc bên cạnh là khi nào không?
Bà nội gật gù:
- Ừ, đúng là lâu lắm rồi nhỉ!
Mẹ thấy thiêu thiếu...
Thiếu tiếng con la toáng lên:"Mama! Mama!", tay chỉ trỏ vào bức tranh "xiên thịt nướng", bắt mẹ thuyết minh. Đó chỉ là xiên thịt có cả thơm, ớt chuông, bí ngòi... mà mẹ bảo "mắc cười quá há con!" rồi cười hí hí và con cũng cười theo.(Dù thật sự chẳng có gì buồn cười keke).
Thiếu tiếng con ca hát inh ỏi dù con nói chưa rành.
Thiếu tiếng con cười hí hí há há mỗi khi con thấy vui.
Thiếu tiếng cười như nắc nẻ của 2 chị em khi giỡn với nhau.
Thiếu tiếng chị Mèo méc mỗi khi con chọc chị.
Thiếu tiếng con gào khóc mỗi khi mẹ đi ngược hướng con muốn.
Thiếu tiếng chị Mèo đòi cái nà, cái kia.
....
Đi mua đồ kiểu này thì sướng cái lỗ tai lắm nhưng lại thấy trống trải lạ!

Buổi chiều đi rước con...
Hôm trước đèn trong lớp con sáng trưng. Hôm nay, phòng tối thui. Mẹ nghĩ chắc con đang ngủ. Mẹ bước vào, một cô bảo:
- Alex, your mommy is here.
Con đang nằm liền bật dậy, chạy lại ôm mẹ, miệng rối rít:
- Mama! Mama!
Rồi con hun. Rồi con vuốt má. Rồi con vuốt tóc mẹ. Rồi con áp 2 tay vào mặt mẹ. Rồi con lại hun tiếp.... Như thể con đã rất nhớ mẹ.
Cô giáo bảo giờ ngủ trưa, con có vẻ sợ, con bắt cô phải nằm kế con thì con mới chịu nằm im. Nhưng con không ngủ.
Con không đụng đến đồ ăn trưa luôn, cùng lắm là ăn vài miếng nho rồi thôi.
Mẹ bảo con tạm biệt cô rồi đi về. Con nhanh nhẹn vẫy tay nói bye bye, còn hào phóng hun gió tới tấp.
Trái ngược với sự nồng nhiệt của con, thấy mẹ đón, chị Mèo quay qua cười một cái rồi quay lại  với trò xếp hình đang làm dở dang. Bữa nay mẹ mới phát hiện ra chị Mèo giống mẹ ở chỗ tình cảm không biểu lộ vồ vập như những người khác. Hi vọng con gái mẹ không bị người ta đánh giá là lạnh lùng như mẹ hehe. Thật ra mẹ không lạnh lùng, mẹ chỉ không giỏi thể hiện tình cảm thôi con nhé!

No comments:

Post a Comment