Sunday, May 25, 2014

Em bé

Ba thường phàn nàn là mấy anh chị sinh ra toàn vào lúc 2,3 giờ sáng làm ba phải thức cả ngày đêm, nên ba hi vọng con sinh ra vào ban ngày cho ba nhờ :)). 10:30 đêm 19/5, mẹ bắt đầu cảm thấy hơi đau bụng từng cơn. Ban đầu khoảng cách giữa các cơn đau còn dài nên mẹ nằm canh giờ và chịu đựng vì bác sĩ dặn có dấu hiệu 511 thì mới vào bệnh viện. 511 nghĩa là cơn đau kéo dài trong 5 phút, khoảng cách giữa 2 cơn là 1 phút và những cơn đau này kéo dài trong 1 giờ. Đến 0:30 (tức khoảng 2 tiếng chịu đựng) thì mẹ quyết định gọi ba dậy đi bệnh viện cho chắc ăn dù dấu hiệu 511 vẫn chưa hoàn toàn chính xác.
Đến bệnh viện kiểm tra thì tử cung đã mở 5cm. Cô y tá hỏi có muốn tiêm thuốc giảm đau không thì ba trả lời là có. Vì mẹ đã bàn tính trước rồi, nếu đến nơi mà gần sinh thì không dùng thuốc, còn không thì không đủ can đảm chờ vì rút kinh nghiệm lần sinh chị Mèo :D. Sau khi mọi thủ tục xong xuôi, và thuốc giảm đau đã được tiêm thì mẹ thong thả nằm nhắm mắt ngủ, lấy sức chuẩn bị sinh. Lúc đó là khoảng 2:30 sáng 20/5. Giấc ngủ chập chờn vì tiếng máy đo huyết áp cứ khoảng 15 phút lại đo 1 lần rồi kêu bíp bíp suốt.
Chờ đến 6:30 thì bác sĩ khám bảo tử cung đã mở hoàn toàn, có thể sinh. Nhưng đây là bác sĩ trực đêm chứ không phải bác sĩ của mẹ (cũng là bác sĩ đỡ đẻ lúc sinh chị Mèo) nên mẹ hơi thất vọng 1 tí. Trong bụng nghĩ thôi con ráng chờ đến khoảng 8 giờ chắc bác sĩ đến rồi hãy ra :)). Đó! Đi sinh mà cũng kén bác sĩ vậy đó!
Thằng bé này thế mà ngoan, Cho nên mẹ rặn mãi mà chẳng thèm ra. Gần 8 giờ thì bác sĩ Collins đến, sau vài lần rặn thì mẹ nghe tiếng mọi người bảo :"Push! Push!" mà giọng có vẻ rất phấn khích là biết ngay con sắp ra đời. Lúc mẹ nghe thấy tiếng con, nhìn đồng hồ thấy chỉ 8:9 phút.
Con được cho nằm trên ngực mẹ một tí rồi đem lên bàn cân. Mẹ nghe cân nặng mà không ngờ mình có thể sinh thường. 8lbs 4oz tức là khoảng hơn 3,7kg. Ngạc nhiên chưa! Lúc đi khám bác sĩ bảo đến ngày dự sinh (tức là ngày 23/5 thì con khoảng 8lbs) là mẹ đã lo lắng lắm rồi, chỉ mong con ra đời sớm một tí. Thế mà mặc dù con đã ra đời sớm hơn vài ngày mà cân nặng của con đã vượt qua dự đoán :)).
Có một điều là mẹ khâm phục vị bác sĩ đã tiêm thuốc giảm đau cho mẹ. Chú ấy canh liều lượng rất hay. Khi mẹ bắt đầu chuẩn bị sinh thì thuốc đã gần hết tác dụng. Tức là mẹ đã thấy cảm giác đau khi các cơn co thắt bắt đầu, biết được lúc nào cần rặng mà không cần y tá thông báo, biết được trọng tâm đặt ở đâu trong lúc rặn. Không như lần sinh chị Mèo, thuốc làm tê liệt hoàn toàn, không có cảm giác gì cả nên loay hoay mãi suốt hơn 3 tiếng đồng hồ mới sinh xong, mà sinh xong sau mấy tiếng thuốc mới tan hoàn toàn.
Tóm lại là con ra đời rất đúng ý ba: ban ngày :D. Và tên tiếng Việt của con là Minh Quân.

No comments:

Post a Comment