Wednesday, August 7, 2013

Mâu thuẫn

Lúc chúng tôi chưa lấy nhau, có 1 lần anh hỏi ý kiến tôi về việc bán nhà. Có 3 lựa chọn:
1. Giữ lại nhà và cho thuê.
2. Bán nhà, sau đó mua nhà mới ở chung với mẹ chồng. 
3. Bán nhà, đợi khi tôi sang sẽ mua nhà mới.
Tôi nghĩ ý thứ 2 là hay nhất vì mẹ chồng tôi sống một mình, nên khi dọn về ở chung chắc bà sẽ vui vì gần con cháu.
Lúc đó tôi hoàn toàn chưa gặp bà, chưa nói chuyện với bà, chưa biết bà như thế nào. Nhưng tôi đoán ai mà chẳng muốn sống gần con cháu khi lớn tuổi. Nhưng tôi lầm.
Mẹ chồng tôi nóng tính, nên khi giận là trút ngay chứ không thể kiềm chế được. Đối với tôi thì không vấn đề gì vì nếu bà giận thì tôi lánh mặt bà đến khi bà hết giận thì thôi. Chồng tôi thì lại khác, anh đôi khi cũng không kiềm chế được khi giận. Nên giữa 2 mẹ con thường xảy ra tranh cãi. 
Mỗi khi nghe tiếng sập cửa, mỗi khi nghe tiếng chén dĩa, xoong, nồi khua là biết mẹ chồng tôi đang giận vì chuyện gì đó. Lúc đầu thì ít, về sau càng lúc càng nhiều. Đến nỗi mỗi lần nghe tiếng cửa đánh rầm là tim tôi lại thót lên. 
Có rất nhiều sự khác biệt trong cách sắp xếp, cách bày trí nhà cửa giữa chúng tôi. Nhưng thường là tôi để bà thích làm gì thì làm mặc dù tôi không thích. Bởi tôi nghĩ sống cùng nhà thì phải có sự nhường nhịn lẫn nhau.
Dạo gần đây mâu thuẫn giữa mẹ chồng và chồng tôi càng lúc càng nhiều, đến nỗi chồng tôi muốn dọn đi chỗ khác. Tôi thường can ngăn vì nghĩ nếu dọn đi chắc bà sẽ buồn và hụt hẫng lắm. Nhưng 1 lần nữa tôi lại lầm.
Sáng hôm qua, sau một lúc dọn đồ chơi cho thằng nhóc lớn. Bà khóc và nói với tôi:" Lưng mẹ đau vì phải cúi xuống dọn đồ chơi cho nó. Đó là lý do mẹ ghét sống trong căn nhà này. Mẹ có thể chịu đựng B nhưng mẹ không thích sự bừa bộn ở đây". Tôi ngạc nhiên kinh khủng. Nếu nói ghét sống ở đây vì cãi nhau nhiều, mẹ con không thân mật thì còn chấp nhận được. Đằng này bà bảo ghét vì sự bừa bộn. Nhưng đừng nghĩ khi bà dùng từ bừa bộn là nó rất bừa bộn. Thực chất là chỉ một ít đồ chơi tụi nhỏ chơi xong quên dẹp còn trên sàn. Hoặc tôi nghĩ có khi bà bảo sự khác biệt trong cách sắp xếp nhà cửa cũng là sự bề bộn. Thực chất tụi nhỏ đã khá hơn lúc trước rất nhiều. Ngày trước sau khi chơi xong, tụi nó để đồ chơi ngay trên sàn, đầy phòng, không biết dọn dẹp là gì. Sau một thời gian, tụi nó đã biết dẹp sau khi chơi, hoặc sau khi được yêu cầu. Cũng có đôi lúc tụi nó quên, nhưng thực sự không đến nỗi nào.
Dù thế nào thì đối với tôi, đó không phải là lý do để ghét ngôi nhà này. Có thể bà đã quen với cuộc sống một mình, muốn làm gì thì làm, muốn bày biện thế nào thì bày biện. Tôi tự hỏi không biết bà nghĩ sống trong một ngôi nhà có 3 đứa trẻ đang tuổi ăn, chơi thì thế nào? Lúc nào cũng rất gọn gàng, rất ngăn nắp? Không thể nào! Bà chỉ thấy được sự bề bộn mà không thấy được sự tiến bộ của tụi nhỏ. 
Tôi chợt nghĩ, có khi do ở gần nên bà không cảm nhận được cái nào quan trọng hơn cái nào. Nếu là mẹ tôi, bà sẽ sẵn sàng giúp đỡ dọn dẹp, chấp nhận sự bừa bãi để được ở gần con cháu. 
Chồng tôi từng bảo có khi dọn ra riêng thì quan hệ mẹ con của 2 người sẽ được cải thiện. Lúc đó tôi hoài nghi vì nghĩ nếu ở riêng, có khi bà sẽ giận rất lâu. Nhưng bây giờ thì tôi tin là anh ấy nói đúng. Bởi bản thân bà cũng chẳng thích ở chung như tôi nghĩ. Đó có lẽ là cách sống của người phương Tây. Tôi đem suy nghĩ của người Việt Nam để áp đặt vào đây thật không đúng. Có lẽ bà sẽ vui vẻ hơn nếu ở một mình, trong ngôi nhà của chính mình. 
Ông bà ta nói không sai:"Ở xa mỏi chân, ở gần mỏi miệng".

No comments:

Post a Comment