Thursday, February 11, 2021

11/2/2011 - 11/2/2021

 Ngày này 10 năm trước...

Sáng dậy đi làm tóc, trang điểm. Sau khi làm tóc xong, bà thợ nghe bảo cần đi trang điểm, thế là bả nói để bả làm cho. Đang nghĩ bụng sao bả tốt vậy ta, thì bả lôi đồ ra quẹt quẹt vài cái rồi đòi $100. 🤣


Có mặt ở toà lúc 2 giờ để làm thủ tục kết hôn. Tui hồi hộp lắm vì thấy trong phim người ta hay lặp lại lời người chủ hôn. Cho nên, trước đó tui hỏi dò xem lúc đó người ta bắt nói gì. Chồng tui- lúc đó là chồng tương lai- bảo: “Anh cũng không biết, không có gì đâu. Đừng có lo!”.


Nhưng... tui lo lắng không có thừa. Vì quả thật ổng có yêu cầu lặp lại lời ổng. Kiểu tuyên thệ á! Ông chồng tui phải nói trước nên tui ráng tập trung lắng nghe. Mà có phải nghe được hết đâu! Nghe được tiếng đực tiếng cái. Vì tiếng Anh hồi xưa tui học chủ yếu vô ngữ pháp, nghe nói rất tệ! Cho nên đến lượt tui thì tui cũng ráng lặp lại y hệt (dù không biết có được y hệt hay không) và cũng không dám nói lớn (đương nhiên rồi! 🤣). Nhưng mà cuối cùng cũng xong! 


Nhớ hồi xưa coi phim, sau khi làm lễ này nọ, chú rể nắm tay cô dâu, hạnh phúc bước ra đứng chụp hình. Cho nên lúc đó, tui nghĩ mình cũng sẽ nắm tay chồng ra đứng dẹo dẹo y vậy đó! Ai dè...


Bước ra khỏi cửa ổng phóng y như bay vậy, y như bỏ của chạy lấy người. Tui thì máu điên dồn lên não 😂. Mẹ kế của ổng có lẽ thấy hành động ổng chưa đúng hay do thấy mặt tui nhìn khó coi nên nhắc:

- Sao không nắm tay vợ mà đi nhanh dữ vậy?


Về nhà, tui vô phòng đóng cửa lại ngồi khóc như mưa 🤣🤣🤣 (Coi tui vậy chứ tui mau nước mắt lắm! 🥲🥲🥲). Ông chồng tui vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi tại sao. Sau khi tui nói lý do, ổng nói vì lúc đó có cả ba, mẹ, mẹ kế ở cùng một phòng nên ổng cảm thấy không thoải mái. 😖😖😖😖


Trước khi qua Mỹ, tui may sẵn áo cưới đem qua. Mà vẫn chưa mặc cưới lần nào 😂😂😂. Cứ lần lữa cho cái đám cưới mà không tổ chức được. Cuối cùng, tháng 9 năm đó, sau 8 tháng qua Mỹ, tui trở về Việt Nam, tổ chức đám cưới lúc đang mang bầu bà Mèo được khoảng 5 tháng. 🤫

Mà vẫn chưa được mặc áo cưới tui may nha! Lúc đó phải đi thuê vì bụng bự. 🤣


Ngày xưa, tui không thích tiệc cưới giống kiểu bên Việt Nam. Tui nhớ có lần tui đi ăn cưới 1 người đồng nghiệp, đám cưới lớn đến nỗi ăn uống tàn tiệc mà cô dâu chú rể còn chưa đi tới bàn tui ngồi. Tức là đi ăn cưới đúng nghĩa, đi ăn xong đi về 😄.

 Đám cưới mơ ước của tui là tiệc cưới ngoài trời với các món ăn uống tự chọn. Có ca hát, nhảy múa, khiêu vũ, mọi người thoải mái giao tiếp với nhau, không gò bó trong phạm vi cái bàn của mình.


Nhưng mà cuối cùng tui vẫn làm đám cưới theo phong cách bên đó 😂. Còn đâu mơ ước của tui? 🤣🤣🤣🤣


Tui đi hơi xa rồi! Túm lại là ngày này 10 năm trước, tui chính thức lấy chồng 🤪🤪🤪. Chồng tui thì luôn miệng cảm ơn vì tui đã chịu đựng chồng được 10 năm. Tui thì lại nghĩ chồng tui mới là người chịu đựng. Vì tui ngang ngược, hay để bụng, mau nước mắt, hay chiến tranh lạnh. Tui giận ai tui không có ào ào mà tui lành lạnh tránh mặt, tránh nói chuyện thôi! Ai làm gì tui giận là 10 năm sau tui còn ghi nhớ 🤨. Nhưng được cái tui làm gì sai với người khác tui cũng nhớ luôn 😅.


Túm lại lần nữa... lẽ ra hôm nay tui được ngồi gác chân nghỉ khỏe, được đưa thức ăn lên tới miệng mà giờ này tui còn lui cui tự nấu ăn vì trời mưa, lạnh âm độ nên đường trơn trợt, không lái xe đi mua đồ ăn được. Lại thêm 2 đứa con không chịu hợp tác, bài vở làm chưa xong. Thành ra hôm nay MUỐN HIỀN CŨNG HIỀN KHÔNG ĐƯỢC mà!!!!! 🤯😤😤😤


Túm lại lần cuối... à, phần này dành cho chồng nên viết tiếng Anh nha! Mọi người có thể không đọc, bỏ qua luôn! 😂😂 


Thank you for being my husband. Even though I don’t get a bigger diamond... yet 😆😆😆, but I love you still. Thanks for everything you’ve done to me and our family! Happy anniversary!

No comments:

Post a Comment