Hôm nay, ngày đầu tiên con đi học.
Cách đây 2 năm, khi chị Mèo bắt đầu đi học, mẹ lo lắng kinh khủng vì chị Mèo rất nhát, và bám mẹ. Mẹ sợ chị không chịu đi học, sợ chị khóc, sợ chị không ăn uống gì... Trái với những lo lắng của mẹ, chị không hề khóc, chị vui vẻ nói tạm biệt khi mẹ ra về.
Năm ngoái, mỗi khi đưa chị đi học, con hay đòi đi cùng thay vì ngồi trong xe chờ. Mỗi khi được phép, con chạy ù vào lớp của người ta lôi đồ chơi ra chơi và nhất định không chịu về. Con thậm chí còn gào thét, khóc lóc, chạy trốn khi mẹ buộc con ra khỏi lớp. Thấy vậy mẹ cũng khấp khởi mừng vì chắc con cũng thích đi học như chị.
Năm nay, con được đi học chính thức, mẹ cũng lo lắng y như mẹ đã từng lo cho chị Mèo. Sáng ra con nhất định không chịu ăn sáng, mẹ tự an ủi thôi thì tí vào lớp con ăn giữa buổi với các bạn cũng được.
Đến trường, con hăm hở chạy vào lớp, leo lên ghế ngồi chơi play-doh. Mẹ vui quá bởi con chịu ngồi chơi trong khi các bạn khác khóc ầm Ĩ. Được đâu chừng 5 phút, con bắt đầu nhìn xung quanh, leo xuống ghế rồi chạy theo mẹ. Cô giáo ẵm con vào lớp, trong khi con cứ chồm theo đòi mẹ rồi khóc theo các bạn luôn. Mẹ vội vã đưa chị Mèo đến lớp mà không kịp hun hít tạm biệt vì sợ con không buông mẹ ra nếu có cơ hội ôm được mẹ.
Đưa chị Mèo vào lớp xong, mẹ và bà nội quay trở lại lớp con, len lén nhìn qua cửa kính thì thấy con vẫn đang khóc. Phát hiện ra mẹ, con giơ tay ra, còn mẹ thì lật đật trốn. Trên đường về, bà nội cứ than không có con thật là im ắng quá! Cũng phải thôi, chàng trai ồn ào của mẹ đang làm ồn ở nơi khác mà!
Bà nội còn kể ngày xưa, ngày đầu ba con đi học, ba khóc từ lúc vào lớp cho tới lúc bà nội đón về. Làm mẹ cũng lo cái gene sợ đi học nó truyền sang con :D.
Trưa đi rước con, bà nội mới thú nhận là vì quá lo lắng mà bà nội suýt gọi điện nhờ cô hiệu trưởng chạy lại lớp coi tình hình của con ra sao. Mà có phải mình bà nội lo đâu, ba đi làm mà cũng nhắn tin liên tục hỏi coi con ra sao, khi nào rước về nhớ thông báo mọi chuyện cho ba biết.
Lúc đến lớp mẹ mừng rỡ khi thấy con đang ngồi đọc sách cùng cô. Mẹ đứng nhìn một lúc thì con quay qua. Thấy mẹ qua cửa kính, miệng con muốn mếu, sắp khóc, chạy ra cửa miệng gọi luôn:"Mama, mama". Mẹ hỏi thăm thì biết con khóc một lúc, được cô ôm ấp, vỗ về một lúc thì bắt đầu chịu chơi. Con không ăn giữa buổi, cũng không chịu ngủ trưa. Mà trong lớp cũng chẳng ai chịu ngủ, nên cô mở đèn cho cả lớp ngồi chơi luôn.
Ngày đầu vậy cũng ổn rồi! Hi vọng con thích đi học hơn, không còn khóc lóc nữa mỗi khi vào lớp.
Giờ thì mẹ thấy khâm phục 2 cô giáo của con vì phải chăm sóc, dỗ dành một đám mê khóc như tụi con. Công nhận là phải yêu con nít lắm thì mới làm được nghề này.
No comments:
Post a Comment