Đã vậy sáng nay mẹ chồng lại hỏi :"Ủa, bộ nó chưa mua đồ chơi cho tụi nhỏ hả?". Thiệt tình mình không thích câu hỏi này. Không lẽ hai vợ chồng phải mỗi người mua riêng đồ chơi để tặng hay sao trời? Mẹ chồng mình năm nào cũng đổ cả đống tiền để mua quà cho tụi nhỏ. Mình biết là bà thương tụi nó, nhưng đâu nhất thiết phải mua thiệt nhiều rồi bắt 2 vợ chồng mình đua theo để mua nhiều giống vậy. Thiệt là bực mình mà!
Đồ chơi ở nhà thì cả đống. Nhiều lúc mình muốn đem cho hết cho nhà cửa sạch sẽ. Gì đâu mà nhìn đâu cũng thấy đồ chơi. Dọn không gọn được. Đem cho thì người này cản, người kia cản. Vì món này tụi nó thích (dù chả thấy đụng tới), món kia lúc mua mắc lắm nên đừng đem cho.... Nhiều lúc mình muốn có 1 căn nhà của riêng mình để mình quyết định được những chuyện vặt vãnh như vậy.
Hôm qua ông chồng mình tự nhiên về nhà than :"Không biết có phải tụi con được cưng chiều quá hay không? Có nhiều đứa trẻ khác còn không có đồ ăn, không có chỗ để ở.". Nghe vậy mình cũng mừng vì cuối cùng ổng cũng hiểu ra điều đó. Ai dè bữa trước nói vậy, bữa sau đổ tiền ra mua quà tiếp. Hỏi điên được không?
Mình tự nhủ từ giờ trở đi, chuyện mua gì để tự ổng quyết định, đỡ mất công suy nghĩ chọn quà cho mệt óc. Nói hoài không nghe thì thôi. Bực rồi! Không buồn nói nữa.
No comments:
Post a Comment