Thursday, February 6, 2014

Haizzzz

Khi nghe tin cặp vợ chồng nào đó chia tay thì tôi thường có 2 biểu hiện:
- Không ngạc nhiên vì đó là điều dễ dự đoán.
- Bất ngờ, có gì đó tiếc nuối.
Trước giờ tôi chỉ nghĩ mình có 2 phản ứng đó thôi. Nhưng bây giờ tôi mới biết tôi còn:
- Bất ngờ mặc dù đã cảm giác như chuyện đó không sớm thì muộn.

Từ nhỏ đến lớn chúng tôi chẳng mấy khi tâm sự vui buồn hay chuyện tình cảm với nhau dù là anh em ruột. Không biết tại sao. Có lẽ vì là anh em nên khó mở lời hơn so với bạn bè. Có lẽ vì là anh em nên chẳng thể mở lòng như chị em (tôi đoán vậy vì tôi chẳng có chị gái). Thế mà hôm trước, lần đầu tiên anh tâm sự về suy nghĩ của mình. Anh đang rối trí vì không biết phải thông báo với ba mẹ thế nào về tin anh đã li hôn. Mà chẳng phải mới đây đâu,chuyện đã xảy ra gần 1 năm rồi. Có lẽ tôi là người đầu tiên trong gia đình được biết tin này. Và như đã nói ở trên, tôi vừa bất ngờ, vừa bình thản vì đó là chuyện tôi hình như cảm nhận được từ rất rất lâu rồi.
Nói như vậy không có nghĩa là trước kia anh tôi không vui vẻ, hạnh phúc. Anh và chị cùng học cấp 3, rồi bắt đầu yêu nhau kể từ khi vào đại học. Hai người gắn bó từ thời sinh viên với chiếc xe đạp cọc cạch, rồi ra trường, có việc làm và xây dựng gia đình. Với 1 chuyện tình lâu năm, đi lên từ khó khăn (về vật chất) như vậy thì có lẽ ai cũng mong muốn nó không bao giờ kết thúc. 

Đối với chị, tôi không quá gần gũi vì tôi cảm nhận chị khá lạnh lùng, đặc biệt là sau khi tôi thấy sự thay đổi rõ rệt về cách đối xử (với tôi) của trước và sau khi cưới. Trước khi cưới, mỗi năm, đến sinh nhật tôi thì chị đều tặng quà dù lớn hay nhỏ. Nhưng vừa kết hôn xong thì chuyện đó cũng chấm dứt. Có lẽ vì nó không cần thiết nữa.

Rồi chúng tôi càng xa cách hơn kể từ khi mẹ ruột chị lên giúp trông cháu và ở luôn không về, coi đó như nhà của mình. Ban đầu mọi chuyện vẫn bình thường, cho đến khi anh tôi đi công tác ở Nhật thì mới trở nên tồi tệ. Và chiến tranh lạnh xảy ra chỉ vì một con chuột chết. Lúc đó, nhà nhiều chuột kinh khủng. Cứ đêm xuống là tụi nó kéo nhau ra diễu hành, kêu lít chít, lại còn ỉa đái lung tung. Tôi mua bẫy về và mỗi lần bẫy là lại dính. Khi đó anh tôi không có ở nhà, mà tôi cũng chẳng dám bắt ra khỏi lồng nên chờ cho tụi nó chết đói rồi đem quăng. Lần đó, công ty tôi tổ chức ăn tất niên. Sau khi đi chơi về, tôi phát hiện ra con chuột tôi bẫy được trước đó đâu mất tiêu. Nghĩ là chắc có người dẹp giùm, chưa kịp cảm ơn thì bước vào phòng đã thấy cả con chuột và cái bẫy nằm trong cái bao, treo ngay tay vặn cửa phía trong phòng mình. Lúc đó tôi giận kinh khủng vì hành động đó nên bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh. Tức là ở cùng nhà nhưng chẳng nói với nhau lời nào. 
Sau đó mọi việc càng lúc càng tồi tệ hơn. Lúc anh tôi có nhà thì chẳng sao, những khi anh tôi đi làm sớm hơn tôi, thì bà mẹ vợ của anh đứng ngoài phòng chửi vọng vào. Chẳng có lý do gì thì bà ta kiếm chuyện để chửi. Cho đến 1 lần nọ, bà ta bảo sẽ khóa cửa không cho tôi vào nhà nếu tôi về trễ. Mà trễ của bà ta là 10 giờ. Do sau khi đi làm tôi còn đi học, rồi đi ăn, nhà lại xa nên không thể nào về sớm hơn. Ức chế quá nên tôi tìm nhà rồi dọn đi ngay ngày hôm sau. Anh tôi hỏi lý do thì tôi chỉ im lặng vì không muốn làm ảnh hưởng gia đình của anh ấy. Mặc khác tôi nghĩ cho dù có nói thì chẳng biết anh có thể làm gì vì bản tính anh hiền và vì đó là mẹ vợ anh. Mà phải nói thêm căn nhà đó là do ba mẹ tôi cho tiền mua đất, xây nhà, lẽ ra bà ta không có quyền như vậy.
Do hoàn cảnh như vậy nên tôi và chị dâu càng ngày càng xa cách. Ngoài chuyện đó thì còn vì chị chẳng mấy khi về thăm ba mẹ tôi dù khoảng cách giữa 2 nơi chỉ hơn 80km. Ngoài dịp tết, chị về được 2 ngày (mùng 1 và mùng 4) thì hầu như cả năm đều viện cớ bận, ngay cả thứ 7, CN.
Mặc dù thế, tôi không mong muốn hay hi vọng một cuộc li hôn bởi 2 người rất gắn bó. Tôi nghĩ tôi sẽ tiếc nếu chuyện đó xảy ra.
Và đúng là tôi tiếc thật. Nhưng không phải tiếc vì chị không còn là chị dâu của tôi mà tiếc là vì một mối tình trải qua một thời gian dài lại chấm dứt. Mà chắc chắn không chỉ có tôi cảm thấy vậy. Điều làm tôi bất ngờ là chẳng mấy khi thấy 2 người cãi nhau hay giận hờn mà đến khi nổ ra thì đi đến kết thúc luôn.
Khi tôi hỏi lý do li hôn thì anh bảo có quá nhiều bất đồng không giải quyết được. Và một trong những lý do là vì chị quá lạnh lùng, chẳng quan tâm gì đến ba mẹ chồng. Từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ anh vô tình hoặc quá thương vợ nên không để tâm. Hóa ra anh cũng như tôi, không nói ra nhưng không có nghĩa là không biết.
Tôi biết anh đang trải qua thời kỳ khó khăn vì lo lắng ba mẹ biết chuyện sẽ buồn. Nhưng sự thật là sự thật, không sớm thì muộn mọi người cũng sẽ biết. Vả lại làm cha mẹ thì mối quan tâm hàng đầu là con mình sẽ hạnh phúc chứ không phải là con mình sống với ai. Cho nên không việc gì phải giấu.
Nói vậy thôi chứ nếu tôi là anh chắc tôi cũng sẽ lo lắng y như vậy.