Nhân dịp năm mới mình kể chuyện năm cũ nghe chơi nha :)).
Mỗi lần về Việt Nam là mình phải đi đến 3 chuyến bay mới tới nên ngày xưa mình thích đi máy bay bao nhiêu thì bây giờ mỗi lần đi về giữa 2 nước lại ngán bấy nhiêu. Đặc biệt là khi phải dẫn theo con nhỏ.
Chuyến về Việt Nam lần rồi, mình vừa qua khỏi đợt nghén, tay dắt theo nàng Mèo cùng đi:
- Chặng thứ nhất từ Austin đi Chicago: 2 mẹ con đi vé hạng phổ thông, nàng Mèo lại dưới 2 tuổi nên đương nhiên ngồi chung ghế mẹ. Vừa lên máy bay là nàng nhảy thót lên cái ghế bên cạnh, thay vì ngồi chung với mẹ. Máy bay khá đông nhưng cái ghế cạnh 2 mẹ con lại trống. Chưa kịp mừng thì có ông khách vào ngồi ở vị trí thứ 3 từ ngoài vào, tức là cách 2 mẹ con cái ghế trống đó. Nàng Mèo thấy người lạ liền lật đật nhảy qua ôm mẹ, không dám ngồi một mình. Thế là có chỗ trống mà không được tích sự gì. Cũng may là chuyến đó chỉ hơn 2 tiếng, máy bay đang cất cánh thì nàng cũng lăn ra ngủ nên chặng 1 cũng tương đối nhẹ nhàng.
- Chặng thứ hai từ Chicago đi Hồng Kông, là chặng dài nhất thì may mắn sao lại có 1 cái ghế trống ở giữa. Vì vậy 2 mẹ con tha hồ bành trướng. Nàng Mèo ăn, coi hoạt hình chán thì lăn ra ngủ. Mình cho nàng nằm dài trên 2 cái ghế nên tay chân cũng đỡ vướng víu, có thể đứng dậy đi tới đi lui. Vì sợ nàng lăn xuống đất nên trong suốt mười mấy tiếng mình chẳng chợp mắt được bao nhiêu. Thế nhưng, xuống tới sân bay Hồng Kông là tinh thần phấn chấn lại liền vì sắp về đến nhà.
- Chặng thứ ba từ Hồng Kông về Việt Nam: đây là chặng sướng nhất vì máy bay trống thiệt trống nên 2 mẹ con giành luôn 3 ghế luôn :)). Trong chặng thứ 2, mặc dù có ngủ nhưng chẳng được bao nhiêu nên nàng Mèo ra khò từ khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Mình thì chợp mắt được tí bù lại cho chuyến vừa rồi. Nói chung đây là chặng đường nhẹ nhàng nhất cho cả 2 mẹ con.
Trong chuyến này mình đem theo cái gối hình trái tim để kê lưng cho đỡ đau. Nàng Mèo giành lấy nhiệm vụ xách cái gối đó. Mang tiếng là xách nhưng nàng chỉ nắm cái quai rồi vừa đi vừa kéo lê thê theo.Cái tướng nàng ròm, nhỏ con mà kéo trái tim bự gần bằng người nàng nên đi đến đâu, ai cũng ngoái lại nhìn nàng cười. Lúc đi qua chỗ kiểm soát an ninh, cho trái tim chạy qua máy scan thì nàng tưởng người ta lấy mất nên miệng cứ la oai oải:" Trả Mèo! Trả Mèo!". Công nhận nàng giữ của dễ sợ!
Về chỉ 2 tháng thôi mà từ nói được vài chục chữ khi mới về nàng đã nói rành rọt, nguyên câu dài khi trở qua.
Đó là chuyến đi. Còn chuyến về thì sao?
Lúc trở về thì cái bụng đã khá to, nên mình nhờ chồng đổi vé sang hạng thương gia vì không biết có may mắn được ghế trống ở cả 3 chuyến bay như lúc đi không.
- Chặng thứ nhất từ Việt Nam sang Nhật: Khi mọi người đã yên vị thì mình thấy anh người Nhật ngồi bên cạnh trao đổi với cô tiếp viên hàng không, mà theo khả năng tiếng Nhật siêu hạng của mình thì mình đoán anh ta muốn đổi chỗ :)). Ban đầu mình nghĩ chắc anh ta sợ ngồi gần con nít ồn ào, nhưng đến khi anh ta đứng dậy đi thì nói là anh ta nhường chỗ để em bé có thể có chỗ nằm ngủ nếu cần. Tốt bụng hen! Nhưng tiếc là do ghế riêng biệt nên nàng Mèo nhất định chỉ ngồi chung với mẹ chứ không chịu sang kia nằm. Chặng này nàng có khóc 1 tí vì khó ngủ do bị ngứa ngáy từ vết muỗi hay kiến cắn gì đó.
- Chặng thứ hai từ Nhật sang Chicago: Lo sợ chuyến bay dài nàng Mèo sẽ quậy, nên mình nhờ anh mua mấy miếng dán hình (stickers) cho nàng chơi trên máy bay. Mình thì thủ sẵn nửa cây chả lụa và muối tiêu để ăn bánh mì vì mình biết thức ăn trên máy bay Nhật cực kỳ dở. Lần này 2 mẹ con được ngồi khoang hạng nhất nên có hẳn một vùng trời riêng để thư giãn :D. Thế mà một lần nữa, anh người Nhật ngồi cạnh (anh khác chuyến đầu)nhường cho cái vùng trời bên cạnh để 2 mẹ con được thoải mái. Tiếc là không nhập 2 chỗ lại được :D, nhưng được cái nhờ vậy, khi ngả ghế ra làm giường cho Mèo ngủ thì mình có chỗ để ngồi ăn. Và đúng như dự đoán về thức ăn, mình sống sót được là nhờ chả lụa đem theo ;).
- Chặng thứ ba từ Chicago qua Austin: Chuyến này cũng nhẹ nhàng vì mình cho nàng Mèo ngồi cạnh thay vì ngồi trên chân. Mà nàng lại lăn ra ngủ khi máy bay cất cánh nên dù ngồi hơi chật chội nhưng chuyến bay cũng suôn sẻ.
Xuống tới sân bay, nàng Mèo vẫn ngủ say sưa dù mẹ đã xốc nàng lên tay. Bà khách lúc nãy ngồi gần hỏi:
- Have you told your husband how good she was on the flight?
Mình cười cười, bà ấy hướng sang chồng mình nói tiếp:
- She was so good. She sang herself to sleep. That was so cute!
Trái với lo lắng của mình trước mỗi chuyến bay, nàng Mèo khá ngoan nên nhìn chung mình cũng không mệt mỏi gì lắm (ngoại trừ thiếu ngủ :D).
Lần sau đi về Việt Nam là 2 tay 2 đứa, không biết có còn suôn sẻ như vậy nữa không???