Friday, February 19, 2021

Mùa đông 2021

 Nguyên tuần trước tui thấp thỏm, theo dõi thời tiết từng ngày vì lo nhiệt độ xuống thấp quá, cây còn nhỏ, sợ chết hết.

Thứ 4 tuần rồi, chạy ra Costco mua đồ. Tui không mua gì nhiều ngoài 2 kiện nước uống, 1 khay trứng, một ít quần áo.

Tối hôm đó, lên mạng thấy có người chụp cảnh chợ trống trơn, không có trứng, hay nước uống. Tui còn nghĩ trong bụng: làm gì mà làm quá vậy không biết!

Khuya Chủ Nhật, tuyết bắt đầu rơi. Trời lạnh căm căm, gió thổi phần phật. Sáng thứ 2, tuyết trắng xóa mọi nơi! Ngay cả bệ cửa sổ cũng dày đặc tuyết. Tui vẫn chưa thấy gì bất thường. Cho tới khi...

Chị Mèo học qua mạng, nhưng lớp của chị chỉ có tổng cộng 4 người, tính luôn cô giáo. Đến lúc này tui mới biết nhà nhà bị cúp điện. Cô giáo của anh Quân cũng bị mất điện, mất internet nên phải hủy hết tất cả các lớp của ngày hôm đó.

Nhà tui sở dĩ không bị mất điện là do có hệ thống năng lượng mặt trời. Mặc dù hệ thống chưa hoạt động được, nhưng trong hệ thống có cục pin, nó trữ điện nên cả ngày hôm đó ai học cứ học, ai làm bài cứ làm bài. Hệ thống điều hòa trong nhà được chỉnh thấp xuống, đèn tắt hết để tiết kiệm điện, ưu tiên điện cho máy tạo nhiệt trong hồ cá của tui 😁. Vì là cá 7 màu nên mấy ẻm không chịu được lạnh. Lò sưởi được mở lên. Lò đốt bằng gas nên cũng không ấm bao nhiêu. Cả nhà kéo nhau đi ngủ sớm 😃. Mới hơn 8 giờ là chui vô giường rồi! Chị Mèo với anh Quân là thích nhất vì được ba mẹ cho ngủ chung phòng, do phòng trên lầu rất lạnh.

Sang thứ 3, chồng tui bảo sắp hết pin, có thể cầm cự được đến 1 giờ là cùng. Lên mạng thấy bảo không có nước, nên tui nhờ chồng ra hốt tuyết vô nấu lên để rửa chén. Nấu 2 nồi bự chảng mà ra được có chút xíu nước. Đang loay hoay dọn dẹp thì tui mở vòi nước  ra rồi đứng ngẩn ngơ hỏi chồng:

- Nhà mình có nước mà sao mình phải nấu tuyết vậy anh?

Chồng tui trả lời độc đáo lắm!

- Ừ, anh cũng không hiểu sao em kêu anh lấy tuyết để nấu luôn! 

(Bó tay không? Biết mà không thèm can luôn! 😃)

- Vì em tưởng nhà mình cúp nước.

Đúng như dự đoán của ảnh, khoảng hơn 1 giờ chiều thì điện tắt hoàn toàn. Trường học được cho nghỉ vì hầu hết các nhà không có điện. Điện thoại có cũng như không vì không có wifi, mạng điện thoại cực yếu. Không chơi được máy, nên anh Quân cứ lẽo đẽo theo ba, rủ chơi bài, rồi 2 anh chị lôi đồ chơi ra ngồi chơi với nhau. Không có điện cũng có cái hay của nó 😉. 

Càng về chiều thì nhiệt độ càng xuống thấp. Tui phải đem mền, khăn, áo khoác trùm hết mấy cái hồ cá lại, chỉ mong mấy ẻm chống chọi được qua đêm đó thôi! 

Hơn  8 giờ, cả nhà chui vô giường. Nằm trùm mền, chưa ấm chỗ thì nghe tiếng máy bơm nước của hồ cá chạy. Mừng quá nên tui chạy ra coi thì đúng là có điện thật. Mặc dù vậy, tui vẫn quyết định đi ngủ sớm vì không biết điện sẽ có trong bao lâu.

Sáng ra (thứ 4), trường học báo nghỉ ngày hôm nay. Lát sau lại có thông báo nghỉ này thứ 5, rồi nghỉ ngày thứ 6. Thành ra nguyên tuần tụi nhỏ được nghỉ chơi thoải mái. 

Lên Facebook thì thấy nhiều người vẫn chưa có điện, chưa có nước. Nhà tui có nước nhưng nghe thông báo nước đó chưa được sử lý, nên phải nấu sôi lên trước khi sử dụng. Nhưng vậy cũng may hơn rất nhiều gia đình rồi! Chị bạn tui mất điện, mất nước hết 4 ngày. Đến ngày thứ 5 mới có điện và hôm nay là thứ 6 mới có nước.

Nhiều nhà thức ăn cạn kiệt vì các chợ đóng cửa hết. Có chợ mở cửa nhưng trong khoảng thời gian nào đó, và người ta xếp hàng dài giữa cái lạnh âm 8, 9 độ để được vào mua đồ ăn. 

Hôm nay sẽ lạnh thêm 1 đêm nữa, khoảng -4 độ C. Ngày mai trời sẽ ấm lên lại!

Texas rất hiếm khi có tuyết. Mỗi lần có tuyết là thiên hạ mừng rỡ. Thường thì tuyết rơi hôm trước thì hôm sau đã tan rồi. Đây là lần đầu tiên trong 1 mùa đông mà tuyết rơi 2 lần, lần đầu tiên tuyết rơi mà vẫn ở đó trong 4,5 ngày chứ không tan. Lần cuối cùng tuyết rơi nhiều như vậy là cách đây 72 năm. Vì là bang không lạnh, nên mọi thứ không được thiết kế chuẩn bị cho thời tiết lạnh, nên khi nhiệt độ xuống thấp như vậy thì máy không tạo ra đủ điện năng. Mà điện không có thì nước cũng sẽ không có vì không có điệnj thì hệ thống lọc nước này nọ cũng không hoạt động được.

Cũng may lần đó đi Costco, tui mua được nước và 1 khay trứng to, nên đến giờ vẫn còn đủ nước uống và trứng để ăn. Thịt thì cứ lục trong tủ đá ra, không bao giờ thiếu 😆, vì cái tật hay trữ đồ ăn của tui 😅. Rau thì chỉ có bắp cải, bông cải xanh, măng tây còn trong tủ lạnh do mua từ trước đó nữa mà chưa ăn.

Cảm ơn những bạn đã nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tui nha! Nhà tui vẫn ổn, và nhà tui may mắn hơn rất rất nhiều nhà khác! Nhiều nhà có con nhỏ, trong nhà thì lạnh, họ phải tìm nhà khác để ở nhờ. Có nhà phải kéo nhau ra khách sạn để ở vì không điện, không nước! Nhưng không phải muốn ở là ở được. Đến khách sạn cũng chật cứng, không còn phòng... Cho nên tui hong than vãn gì cả! Ngày mai chắc mọi thứ sẽ trở lại bình thường! Không cần lo hen!

Thursday, February 11, 2021

11/2/2011 - 11/2/2021

 Ngày này 10 năm trước...

Sáng dậy đi làm tóc, trang điểm. Sau khi làm tóc xong, bà thợ nghe bảo cần đi trang điểm, thế là bả nói để bả làm cho. Đang nghĩ bụng sao bả tốt vậy ta, thì bả lôi đồ ra quẹt quẹt vài cái rồi đòi $100. 🤣


Có mặt ở toà lúc 2 giờ để làm thủ tục kết hôn. Tui hồi hộp lắm vì thấy trong phim người ta hay lặp lại lời người chủ hôn. Cho nên, trước đó tui hỏi dò xem lúc đó người ta bắt nói gì. Chồng tui- lúc đó là chồng tương lai- bảo: “Anh cũng không biết, không có gì đâu. Đừng có lo!”.


Nhưng... tui lo lắng không có thừa. Vì quả thật ổng có yêu cầu lặp lại lời ổng. Kiểu tuyên thệ á! Ông chồng tui phải nói trước nên tui ráng tập trung lắng nghe. Mà có phải nghe được hết đâu! Nghe được tiếng đực tiếng cái. Vì tiếng Anh hồi xưa tui học chủ yếu vô ngữ pháp, nghe nói rất tệ! Cho nên đến lượt tui thì tui cũng ráng lặp lại y hệt (dù không biết có được y hệt hay không) và cũng không dám nói lớn (đương nhiên rồi! 🤣). Nhưng mà cuối cùng cũng xong! 


Nhớ hồi xưa coi phim, sau khi làm lễ này nọ, chú rể nắm tay cô dâu, hạnh phúc bước ra đứng chụp hình. Cho nên lúc đó, tui nghĩ mình cũng sẽ nắm tay chồng ra đứng dẹo dẹo y vậy đó! Ai dè...


Bước ra khỏi cửa ổng phóng y như bay vậy, y như bỏ của chạy lấy người. Tui thì máu điên dồn lên não 😂. Mẹ kế của ổng có lẽ thấy hành động ổng chưa đúng hay do thấy mặt tui nhìn khó coi nên nhắc:

- Sao không nắm tay vợ mà đi nhanh dữ vậy?


Về nhà, tui vô phòng đóng cửa lại ngồi khóc như mưa 🤣🤣🤣 (Coi tui vậy chứ tui mau nước mắt lắm! 🥲🥲🥲). Ông chồng tui vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi tại sao. Sau khi tui nói lý do, ổng nói vì lúc đó có cả ba, mẹ, mẹ kế ở cùng một phòng nên ổng cảm thấy không thoải mái. 😖😖😖😖


Trước khi qua Mỹ, tui may sẵn áo cưới đem qua. Mà vẫn chưa mặc cưới lần nào 😂😂😂. Cứ lần lữa cho cái đám cưới mà không tổ chức được. Cuối cùng, tháng 9 năm đó, sau 8 tháng qua Mỹ, tui trở về Việt Nam, tổ chức đám cưới lúc đang mang bầu bà Mèo được khoảng 5 tháng. 🤫

Mà vẫn chưa được mặc áo cưới tui may nha! Lúc đó phải đi thuê vì bụng bự. 🤣


Ngày xưa, tui không thích tiệc cưới giống kiểu bên Việt Nam. Tui nhớ có lần tui đi ăn cưới 1 người đồng nghiệp, đám cưới lớn đến nỗi ăn uống tàn tiệc mà cô dâu chú rể còn chưa đi tới bàn tui ngồi. Tức là đi ăn cưới đúng nghĩa, đi ăn xong đi về 😄.

 Đám cưới mơ ước của tui là tiệc cưới ngoài trời với các món ăn uống tự chọn. Có ca hát, nhảy múa, khiêu vũ, mọi người thoải mái giao tiếp với nhau, không gò bó trong phạm vi cái bàn của mình.


Nhưng mà cuối cùng tui vẫn làm đám cưới theo phong cách bên đó 😂. Còn đâu mơ ước của tui? 🤣🤣🤣🤣


Tui đi hơi xa rồi! Túm lại là ngày này 10 năm trước, tui chính thức lấy chồng 🤪🤪🤪. Chồng tui thì luôn miệng cảm ơn vì tui đã chịu đựng chồng được 10 năm. Tui thì lại nghĩ chồng tui mới là người chịu đựng. Vì tui ngang ngược, hay để bụng, mau nước mắt, hay chiến tranh lạnh. Tui giận ai tui không có ào ào mà tui lành lạnh tránh mặt, tránh nói chuyện thôi! Ai làm gì tui giận là 10 năm sau tui còn ghi nhớ 🤨. Nhưng được cái tui làm gì sai với người khác tui cũng nhớ luôn 😅.


Túm lại lần nữa... lẽ ra hôm nay tui được ngồi gác chân nghỉ khỏe, được đưa thức ăn lên tới miệng mà giờ này tui còn lui cui tự nấu ăn vì trời mưa, lạnh âm độ nên đường trơn trợt, không lái xe đi mua đồ ăn được. Lại thêm 2 đứa con không chịu hợp tác, bài vở làm chưa xong. Thành ra hôm nay MUỐN HIỀN CŨNG HIỀN KHÔNG ĐƯỢC mà!!!!! 🤯😤😤😤


Túm lại lần cuối... à, phần này dành cho chồng nên viết tiếng Anh nha! Mọi người có thể không đọc, bỏ qua luôn! 😂😂 


Thank you for being my husband. Even though I don’t get a bigger diamond... yet 😆😆😆, but I love you still. Thanks for everything you’ve done to me and our family! Happy anniversary!

Tuesday, January 19, 2021

10 năm

 19/1/2011...

Ngày này đúng 10 năm về trước, tui lần đầu tiên đặt chân lên Mỹ.
Vẫn còn nhớ như in chuyến bay từ Đài Loan qua đây, tui và mẹ chồng ngồi hàng ghế gần cuối, gần nhà vệ sinh. Lên máy bay tui ngủ không biết trời trăng gì, trong khi mẹ chồng không ngủ được vì không thoải mái và vì ngồi gần nhà vệ sinh nên nó kêu ầm ầm suốt.

Đặt chân lên đất Mỹ, còn bỡ ngỡ thì phải xếp hàng qua hải quan. Tui còn nhớ ảnh hỏi tui mục đích qua làm gì, tui rất thiệt thà khai: dạ em qua để cưới chồng. Giờ nghĩ lại tui còn mắc cười vì câu trả lời đó. 🤣🤣🤣🤣

Tới Austin là khoảng 10 giờ đêm thì phải. Trên đường từ sân bay về nhà ba chồng, tui rất là ngạc nhiên vì nó không nhộn nhịp như tui nghĩ. Ví như ở TPHCM, ra khỏi sân bay thì đường phố sáng trưng, toàn xe với người. Còn ở đây thì tối thui, thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy qua, đường phố vắng toanh, chẳng có nhà cửa gì cả.

Còn nhớ trước khi qua đây, 1 người bạn đồng nghiệp cũ khuyên:
- Chị ráng tập ăn gà rán, thức ăn nhanh đi cho quen.
Tui cười cười nhưng trong bụng nghĩ: ăn thì ăn thôi, có gì mà tập. Gà rán ăn cũng ngon mà!
Nhưng giờ thì tui hiểu... kêu tui ăn gà rán thì lâu thiệt tui tui mới ăn, burger thì miễn bàn, tui với nó không thèm nhìn mặt nhau 😆😆😆.

Từ khi qua đây tui đảm đang thấy rõ! Hồi xưa nấu được vài món kho xào này nọ thôi! Giờ thì món gì thèm là tự làm hết. Không phải tui hay ho gì, mà đúng với câu tui hay nói: do dòng đời đưa đẩy. Tui thích ăn ngon, qua đây thì nhà hàng Việt lại không có chỗ nào đúng khẩu vị tui quen. Ví dụ như Phở thì tui thích cách nấu đơn giản của miền Nam, mùi nhẹ nhàng. Nhà hàng bên đây toàn là vị phở Bắc, đậm mùi đinh hương mà tui không chịu được. Tui quen ăn rau đầy đủ, bên đây người ta bán chỉ có giá, quế, còn ngò gai thì không thấy đâu. Mà hay ở chỗ là đi 10 quán thì 10 quán có mùi vị y nhau. 😅

Còn nhớ lần đang có bầu bà Mèo, lúc đó nghén đến nỗi ăn gì là ói ra sạch sẽ. Có lần chồng chở đi ngang 1 quán Việt nhỏ, vô nhìn thấy thực đơn có bánh xèo, bún riêu này nọ, mừng gần chết! Gọi 1 cái bánh xèo, trong bụng nghĩ đến bánh xèo Đinh Công Tráng, với dĩa rau bự, cái bánh bự giòn tan mà háo hức. Bánh đưa ra thì chưng hửng. Bánh nhỏ, chỉ có vài miếng tôm, miếng thịt, nhân ít xịu, rau thì chỉ có ít xà lách và ngò rí. Thiệt như đang bay trên mây mà rớt xuống đất cái ạch.
Vẫn chưa từ bỏ, lần sau tui ghé để ăn bún riêu. Cũng háo hức chờ đợi... để rồi tô bún riêu đưa ra thực chất chỉ là bún cà chua nấu trứng. Tui không quay lại thêm 1 lần nào nữa!😞😞😞

Sinh bà Mèo xong là tui bắt đầu tự nấu những món tui thèm chứ không đi ăn ở ngoài nữa. À, nhưng nói về nguyên nhân tui bắt đầu nấu ăn nhiều hơn là do tui quen với chị bạn. Chuyện là vầy...

Ngày mới qua, tui chưa có quen biết ai nhiều, đặc biệt là người Việt, nên cứ đi đâu mà thấy có người hao hao giống người Việt là tui hay để ý. Để ý thôi chứ chưa bao giờ dám làm quen ai. Có 1 lần, mẹ chồng đưa cháu đi học xong về khoe: tao mới làm quen với 1 cô người Việt, để giới thiệu cho mày có bạn.
Tui vui dễ sợ! Nhưng không dám nhắn tin vì tui nhát. Không ngờ tối hôm đó chị ý gọi điện rủ qua nhà chị chơi thì phải. Rồi chị làm món này, món kia, cho tui ăn ké. Lúc đó tui mới nghĩ sao mà món gì chỉ cũng biết vậy ta! Rồi tui bắt đầu thấy nhục. Rồi tui bắt đầu tập nấu nhiều món hơn.
Lại thêm sau đó, nhỏ bạn cấp 3 rủ làm bánh này nọ. Mà nó ở Đức, nên 2 đứa phải xếp lịch gọi điện, vừa nói chuyện vừa làm bánh. Tui biết nhiều hơn từ khi sáp vô với nó 😆😆😆. Nó cũng tròn hơn kể từ lúc sáp vô với tui 😂😂😂😂.

Rồi tui quen thêm 1 người bạn nữa do con học chung trường. Bà này được cái thích ăn giống tui. Bả là chuyên gia cho tui thử món mới. Cứ món gì lạ bả mua về bả cũng chia cho tui ăn thử. Xong bả hỏi món này ngon không? Món kia ngon không? Tui chẳng được gì ngoài thật lòng, cho nên món gì không đúng khẩu vị tui thì tui đều nói cho bả biết. Mà bả cũng được lắm! Tui chê nhiều chứ bả không giận. Đến nỗi có lần bả cho ăn, nhưng bả không hỏi nữa. Tui ngứa miệng không chịu được nên thắc mắc:
- Ê, sao không hỏi tui coi nó có ngon không?
Bả trả lời:
- Khỏi hỏi tui cũng biết là bà chê. 🤣🤣🤣🤣

Và rồi lần đó bả lại cho gì đó, tui quên rồi. Ăn xong tui nhắn tin:
- Món này ngon nè! Tui thích!
Vậy mà bả la lên:
- Trời ơi! Cho bả ăn bao nhiêu thứ mà lần đầu tiên bả khen.
😆😆😆😆😆
Ủa, sao vậy ta? Tui thấy tui đâu có khó chịu gì lắm! Tui chỉ có sao nói vậy thôi mà! ;)

Hồi tui quen 2 người bạn này là tui đã có bằng lái xe nha! Vậy chứ không bao giờ dám lấy xe chạy vì nhát. Chị bạn thì động viên, kêu lái xe qua nhà chỉ cho quen. Còn bà bạn thứ 2 thì rủ tui đi chợ, xong bả bắt tui lái, bả ngồi kế bên chỉ đường 😄. Bả không cho tui ngồi hưởng thụ nữa.

Con cái lớn thì mối quan hệ của tui cũng lớn theo. Đưa con đi học, quen thêm bạn là phụ huynh của bạn con 😀. Rồi bạn của bạn, rồi bạn trong nhóm làm vườn... Nói chung cũng chưa tới 10 người đâu, nhưng chồng tui lại phán: bây giờ em còn nhiều bạn hơn anh. 😁

10 năm của tui trôi qua như chớp mắt. Mọi thứ xung quanh thay đổi cũng chóng mặt. Khu tui ở giờ người Việt cũng nhiều. Chỉ có 1 điều đến giờ vẫn chưa thay đổi đó là gần chỗ tui chưa có quán nào ăn ngon 😆😆😆. Tui không kén chọn nha! Không hề! Tại thật sự là không có quán nào ngon thôi!

Kỉ niệm 10 năm tui qua đây, hỏi chồng có tặng quà gì không. Câu trả lời là:
- Anh tặng cho em cái áo khoác mà hôm bữa em nhờ anh mua. Với cái hồ cá của chị anh cho.
😆😆😆😆😆

Tại vì dạo này tự nhiên tui lên cơn, thích nuôi cá. Mỗi ngày tui ngồi cả buổi chỉ để ngắm tụi nó bơi qua bơi lại, ngắm coi con nào bắt đầu hiện màu lên, con nào lớn hơn chút xíu, con nào bụng bự sắp đẻ. Thú vui về già hay sao đó ta ơi!😅😅😅

Wednesday, October 16, 2019

16/10/2019

2 tuần trước chị Mèo bệnh, không đi học, anh Quân  nhăn nhó rên rĩ mỗi ngày vì ảnh không “được” bệnh để nghỉ học như chị. Suốt ngày ảnh cứ bắt mẹ kiểm tra nhiệt độ coi ảnh có bị sốt không.

Cuối tuần rồi được nghỉ 4 ngày, mà mới chơi có 2 ngày thì ảnh bệnh. Sang ngày thứ 4, mẹ đo nhiệt độ thấy hết sốt...
- Con hết sốt rồi, mai đi học được. 
Ảnh mếu máo khóc:
- Quân chưa được nghỉ ngày nào hết! Quân còn nóng nè! Quân còn bệnh.
- Hết bệnh rồi! Mai đi học! Không nói nhiều!
Mặc dù ảnh không vui, còn ấm ức vì “chưa bệnh đủ”, nhưng cũng đành im lặng.
Buổi tối đang ngủ thì ảnh lại lên cơn sốt, người nóng như cục than. Mẹ phải đánh thức ảnh dậy cho uống thuốc. Thành ra mong ước được nghỉ học vì bệnh của ảnh thành hiện thực.

Sau 4 ngày nghỉ của trường, ảnh nghỉ thêm 2 ngày nữa, tổng cộng ảnh ở nhà gần 1 tuần. Vậy mà hôm nay mẹ bảo:
- Quân ơi! Con hết sốt rồi, mai bắt đầu đi học lại nha!
- Sao vậy? Quân mới nghỉ có 2 lần (tức là 2 ngày). Hôm bữa chị Mèo nghỉ nhiều hơn mà!
- Bữa giờ con ở nhà cả tuần rồi, còn đòi gì nữa?
Lúc đó ảnh mới im. Thật không ngờ ảnh nhớ chị Mèo nghỉ được bao nhiêu ngày luôn đó!

Ở nhà, chốc chốc ảnh coi đồng hồ rồi hỏi:
- Chị Mèo đang làm gì?
- Chắc chị Mèo đang ăn?
- Chị Mèo có ở outside không mẹ?
...
- Mẹ, tới giờ đi rước chị Mèo chưa?
- 5 phút nữa con!
Vài phút sau...
- Sao mẹ không đi rước chị Mèo?
- Còn 1 phút nữa.
...
- Sao mẹ chưa đi?
- Con không thích mẹ hay sao mẹ cứ kêu mẹ đi hoài vậy.
- Because Quân sợ mẹ late.

Tử tế ghê hông! Ai không biết nghe qua tưởng ảnh quan tâm mẹ lắm, nhưng thực ra ảnh mong mẹ đi để ảnh tranh thủ coi TV. Mỗi lần mẹ nói chuẩn bị đi đâu là ảnh nhắc nhở liên tục vậy đó!

Anh này bị mẹ dọa miết nên rất sợ hư răng. Có những lúc ảnh mệt quá ngủ quên mà mẹ chưa kịp đánh răng cho ảnh, nửa đêm giật mình thức giấc thì dù là 2,3 hay 5,6 giờ sáng thì ảnh cũng một mực bắt mẹ đánh răng cho. Đánh răng xong leo lên giường ngủ tiếp. Có hôm mẹ thấy gần sáng rồi nên năn nỉ:
- Còn có 1 tiếng nữa là tới giờ dậy rồi, thôi ngủ tiếp đi con! Chút khi nào dậy đánh răng luôn.
- Không được! Quân phải đánh răng liền!
Rồi khóc toáng lên. Con ai mà lì dễ sợ hong????


Có khi nhờ làm việc gì ảnh nhăn nhó, càm ràm, mặc dù vẫn làm. Nhưng cũng có lúc tự động đi kiếm việc phụ mẹ. Như có lần mẹ đang nói chuyện với bạn, ảnh nghe lỏm được mẹ than là chén đĩa, muỗng nĩa trong máy rửa chén để đó hoài không ai dẹp giúp, thế là ảnh xung phong:
- Để Quân làm cho mẹ. Không ai phụ mẹ thì để Quân làm cho mẹ.

Có lần ảnh lục đục gì đó trong phòng một lúc rồi chạy ra:
- Mẹ, Quân có surprise cho mẹ! Mẹ đi vô phòng Quân đi!
- Chờ mẹ nói công câu này với bà ngoại đã con!
- Không được! Mẹ phải đi liền!
Thì ra ảnh dọn phòng sạch sẽ để làm mẹ ngạc nhiên. Mẹ không vào liền là ảnh giận.

Ảnh không dọn thì thôi, ảnh đã dọn thì rất ngăn nắp, sạch sẽ. Mà đã sạch sẽ thì ảnh không cho ai bày bừa. Chị Mèo ngồi lắp ráp LEGO, ảnh giật lại, đem cất tủ, rồi còn la luôn chị:
- Chị Mèooooo! Quân mới dọn dẹp xong!


Thế là 2 chị em cãi nhau. Thế là 2 chị em giận nhau. Rồi con chị chạy ra méc mẹ. Rồi thằng em cũng chạy ra méc mẹ. 2 đứa hét thì mẹ phải hét to hơn. Chả trách 2 đứa ngày càng lớn, giọng mẹ ngày càng thanh tao, nho nhã, nhỏ nhẹ. 😀 

Monday, May 20, 2019

20/5/19

Ngày này 5 năm trước, nửa đêm đánh thức chồng dậy vì có dấu hiệu sinh. Trên đường đi vô cùng lo lắng vì... lỡ vào bệnh viện mà bác sĩ nói chưa đến ngày thì làm sao 😀. 
Đến bệnh viện thì y tá kiểm tra rồi bảo nở 3 phân rồi, sắp sinh. Vậy mà mừng dễ sợ vì không phải quay về nhà 😉.
Khoảng 8:20 sáng thì anh ấy ra đời. Sau khi lau chùi, mặc tã, cân đo, lấy dấu chân này nọ thì cô y tá trao anh cho mẹ. Mẹ thử cho anh ngậm ti, vậy mà anh bú ngay lập tức. Cô y tá còn ngạc nhiên: Anh ý thật thông minh!

5 năm là khoảng thời gian dài, nhưng mẹ thấy như chớp mắt. Năm đầu tiên mẹ lo vì anh có vẻ chậm hơn mấy em bé khác. Ở độ tuổi người ta biết bò thì anh chỉ trườn, người ta bắt đầu đứng chựng mà anh vẫn không có dấu hiệu muốn đứng lên. Nhưng thật ra không phải anh chậm mà là anh phát triển theo hướng của riêng anh. Anh đi được rồi anh mới tập đứng chựng. 

Anh ồn ào từ nhỏ đến lớn, rất hài hước, rất tình cảm, rất sáng dạ và rất biết diễn. Mẹ luôn đùa rằng tương lai có khi anh sẽ là diễn viên hài. Ngày chị Mèo còn nhỏ, mẹ còn có thời gian để dạy, để chơi với chị Mèo. Đến khi anh ra đời thì mẹ bận quá, chẳng chơi với anh nhiều. Anh toàn tự học, tự chơi. 

Lúc còn nhỏ, anh cực kỳ kén ăn. Thực đơn của anh rất giới hạn vì anh nhất định không ăn bất cứ món thịt, cá nào. Vậy mà từ khi 4 tuổi, anh bắt đầu thay đổi, ăn được rất đa dạng. Thấy mẹ ăn gì cũng xin thử. Cá, thịt, rau củ ăn tuốt. Mẹ rất thích sự thay đổi của anh.

Anh tình cảm lắm! Mỗi sáng ba đi làm, anh phải hôn hít, ôm ấp, chào tạm biệt vài ba lần mới thoả mãn. Anh rất thích chia sẻ với người khác. Khi anh đã quyết cho ai cái gì là người đó nhất định phải nhận. Như sáng hôm qua, chị Mèo được tiên răng cho 2$, chị sảng khoái chia cho em 1 nửa. Sau khi nhét tiền vào ống heo, anh lại móc ra 1 tờ 20$, dúi vào tay mẹ, bắt phải nhận. 

Anh có tật xấu là rất hay rên, đặc biệt lúc anh đói. Câu cửa miệng của anh luôn là: “Quân đói. Mẹ cho Quân ăn đi! Quấn đói sắp chết rồi!”. Mặc dù tướng ảnh có nhịn vài ba ngày cũng không xi nhê.


Còn nhiều điều về ảnh lắm... Nhưng mẹ ảnh buồn ngủ lắm rồi! Lần sau rảnh viết tiếp.


Chúc mừng Attachment.png sinh nhật em bé của mẹ!

Sunday, January 27, 2019

28/1/2019



Sáng, anh Quân í ới:
- Chị Mèo! Chị Mèo!
- What?

Chạy lại méc:
- Mẹ! Quân nói chị Mèo mà chị Mèo trả lời bằng tiếng Spanish. Chị Mèo nói “What?”.

Trưa, mẹ gọi:
- Quân ơi! Vô phòng con lấy cho mẹ ‘thirteen’ cái móc!
- Mẹ! Sao mẹ nói tiếng Spanish? Sao mẹ nói ‘thirteen’?
- Ờ! Tại mẹ nói tiếng Việt con đếm sai nên mẹ phải nói tiếng Anh.

Con trai bị mẹ bắt nói tiếng Việt nên lậm quá rồi! Haha

Thêm 1 câu chuyện, ghi ra để quên.
Ba hỏi:
- Hey Alex, how old are you?
- 4.
- How old will you be on your next birthday?
- 3.
- Are you sure you’re gonna be 3, not 5?
- Yes. I don’t want to be old. I don’t want to be dead.

:D

Saturday, January 5, 2019

5/1/2019

Mẹ nói chuyện với bà ngoại trên mạng, anh Quân đi ngang qua, bà ngoại hỏi:
- Quân ơi! Quân không dạ bà ngoại hả?
- Dạ bà ngoại!
....
Xong chạy lại kéo áo mẹ, rên rỉ, méc:
- Mẹ, Quân dạ bà ngoại mà bà ngoại không dạ  Quân.
Bà ngoại xin lỗi và dạ ảnh thì ảnh mới toét miệng cười.

Nhiều lúc mẹ đang bận, không nghe ảnh gọi thì mười lần như 1, ảnh đều nhắc nhở.
- Mẹ! Mẹ ơi!
- ...
Không thấy mẹ trả lời.
- Mẹ ơi! Mẹ nói dạ Quân!
:))

Hôm bữa đang coi TV, tự nhiên ảnh chạy vô phòng, xong chạy ra mếu máo:
- Mẹ! Quân không thích cái đó!
- Con không thích cái gì?
- Mẹ vô phòng Quân đi!
Rồi 1, 2 lôi kéo mẹ vô phòng cho bằng được. Chỉ tay lên cái gối, ảnh bảo:
- Quân không thích cái đó! Quân muốn cái màu black. 
- Con muốn mẹ thay áo gối cho con hả? 
Ảnh gật gật.
- Cái đó màu blue chứ đâu phải black con.
(Áo gối xanh dương đậm nên ảnh nhìn ảnh tưởng đen.)
Thay xong ảnh ôm gối ra ghế ngồi coi TV tiếp. Nhỏ đến lớn có cái tật ghiền gối không bỏ. Bộ sofa đã có 6 cái gối mà phải ôm gối của ảnh thì ảnh mới chịu.

Ảnh tình cảm thì thôi rồi! Mỗi lần ai chuẩn bị đi ra khỏi nhà là dù cho đang làm gì, ảnh cũng bỏ hết, lật đật chạy ra cửa:
- Wait! I need to kiss you!
Ai mà bỏ đi không chờ ảnh là ảnh khóc tức tưởi, khóc như mất sổ gạo. 

Ảnh mê ba lắm! Ba ở nhà là ảnh cứ lẽo đẽo theo sau như cái đuôi, không thấy là đi kiếm. Ban ngày thì mê ba nhưng tối lại ghiền mẹ. Bởi vậy có 1 dạo tối nào ảnh cũng rủ ba chơi oẳn tù xì coi ai thắng thì được ngủ với mẹ.  

Ngoài ba mẹ ra thì ảnh còn khoái chị Mèo nữa. 2 chị em tự bày đủ trò. Có khi thì chơi đồ chơi, vẽ linh tinh. Có khi chỉ ngồi nói qua nói lại, kiểu đóng vai này vai nọ rất rôm rả. Cũng có khi chôm được điện thoại của mẹ, 2 đứa đóng cửa ngồi trong phòng chụp hình, quay phim đầy máy. Hôm nọ, mẹ đang làm việc nhà, tự nhiên thấy im lặng, không thấy bóng dáng 2 chị em đâu. Nghĩ bụng chắc lại tìm được cái máy nào đó, trốn mẹ để chơi, nên mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng định la. Ai dè đâu 2 chị em đang ngồi trên giường: chị đọc sách, em chăm chú lắng nghe. Mẹ quê quá xá!

Ảnh thật thà lắm! Mẹ mua sinh tố uống, thấy ngon nên chừa cho 2 chị em miếng. Rước em đi học về trước, mẹ dặn:
- Quân uống chừa cho chị Mèo với nghe con!
- Dạ!
Mẹ lái xe mà nghe ảnh khoe:
- Mẹ! Quân không có uống hết. Quân chừa cho chị Mèo!
- Quân giỏi quá!
Rước chị Mèo ra xe, ảnh cầm ly lên đưa chị:
- Quân chừa cho chị Mèo nè!
Nhìn lại thì hỡi ơi, cái ly đã tới đáy. Đúng là ảnh có chừa, nhưng chừa đúng vài giọt, hút 1 hơi là hết sạch. Mẹ không la ảnh được vì thật sự ảnh có để phần chị, chỉ tại mẹ không dặn để lại bao nhiêu thôi.

Anh này miệng ảnh lớn, rất ồn ào! Ảnh là 1 diễn viên có thể đóng cả vai bi và vai hài. Ảnh tếu khủng khiếp mà ăn vạ cũng số 1. Mặc dù ảnh là út nhưng ảnh không có được cưng chiều. Mẹ chẳng có mấy thời gian chơi với ảnh nên nhiều khi được mẹ rủ chơi LEGO hay chơi xe hơi là ảnh mê tít, chơi hoài không chán. Mẹ đòi nghỉ là ảnh khóc lóc, năn nỉ thêm thời gian. Lúc  buồn buồn ảnh lại bám đuôi mẹ hỏi:
- Mẹ xong chưa? Sao mẹ không chơi với Quân vậy?

Nhìn mặt ảnh là mẹ chỉ muốn bỏ hết việc ngồi chơi với ảnh cả ngày... Thương ghê lắm!